Lần này Lạc Thanh Hàn không khăng khăng ở lại dịch trạm nữa.
Cừu Viễn dẫn đội ngũ của Thái tử đến một biệt viện trong thành.
Căn phòng lớn nhất đương nhiên là phòng của Thái tử.
Cừu Viễn cười nói "Điện hạ có thể tùy ý xem, nếu có gì không hài lòng, có thể nói với tại hạ mọi lúc, tại hạ nhất định sẽ cố hết sức đáp ứng mọi yêu cầu của Điện hạ."
Lạc Thanh Hàn nhàn nhạt đáp "Chỗ này khá tốt, ngươi có lòng rồi."
"Có thể ra sức vì Điện hạ là vinh hạnh của tại hạ."
Cừu Viễn là một người rất chu đáo, gã thấy Thái tử thích an tĩnh, bèn hủy bỏ màn ca múa buổi tối.
Cho nên yến tiệc tối nay rất đơn giản, chỉ ăn cơm mà thôi, ăn xong thì giải tán.
Đại hoàng tử Lạc Dạ Thần đã hồi phục sức khỏe từ lâu, không hài lòng với sự sắp xếp tối nay, y cảm thấy Cừu Viễn làm việc quá kém, bữa tối mang đúng nghĩa chỉ ăn cơm, không có bất kỳ hoạt động giải trí nào.
Y muốn ra ngoài tìm thú vui.
Nhưng vì bài học ở lầu Bách Hoa lần trước, lần này Lạc Dạ Thần không dám tùy tiện ra ngoài.
Y sợ lại ăn phải đồ không sạch sẽ, chỉ đành an phận ở trong biệt viện.
Cừu Viễn về phòng, nghe quản sự bẩm báo.
"Hồi bẩm Đại công tử, lần này Thái tử mang theo hai ngàn Ngọc Lân vệ, Thống lĩnh là Triệu Hiền và Tiêu Lăng Phong, còn có hơn trăm người bao gồm cung nữ, thái giám, ngự trù, thái y."
"Đại hoàng tử chỉ mang theo hơn trăm tùy tùng, và hai mưu sĩ."
"Ngoài ra, Thái tử còn dẫn theo hai vị phi tần là Tiêu trắc phi và Triệu mỹ nhân, nhưng Triệu mỹ nhân bị thương, từ khi vào quận Trần Lưu chưa từng lộ mặt trước người khác, không biết tình hình hiện tại của nàng ta thế nào."
"Tiêu trắc phi rất được Thái tử sủng ái, luôn đi theo bên cạnh Thái tử, thậm chí buổi tối còn ngủ cùng một phòng."
Cừu Viễn khẽ gật đầu, biểu thị mình đã biết.
Quản sự lặng lẽ lui ra ngoài.
Chỉ còn lại Cừu Viễn và một thanh y lang quân ở trong phòng.
Cừu Viễn hỏi "Tiên sinh, tại sao muốn ta ngụy trang như thế này đến gặp Thái tử?"
Thanh y lang quân cười nói "Vì bên cạnh Thái tử có người biết xem tướng, chỉ cần ngươi xuất hiện trước mặt nàng, nàng có thể xem được quá khứ tương lai của ngươi, cho nên ngươi nhất định phải cẩn thận, đừng để nàng nhìn thấy khuôn mặt của ngươi."
Cừu Viễn rất ngạc nhiên "Bên cạnh Thái tử lại có kỳ nhân sị dĩ như vậy sao?"
Thanh y lang quân mỉm cười không nói.
Cừu Viễn nói tiếp "May là ta có tiên sinh giúp đỡ, dù người đó có lợi hại đến đâu, cũng không phải là đối thủ của tiên sinh."
Thanh y lanh quân thu lại nụ cười, nhắc nhở nói "Công tử đừng khinh địch."
......
Cùng lúc đó, trong phòng của Thái tử, Thái tử cũng đang hỏi về Cừu Viễn.
"Nàng thấy Cừu Viễn này thế nào?"
Tiêu Hề Hề nhăn mặt nói "Thần thϊếp nhìn không ra."
Lạc Thanh Hàn ngẩn ra "Không phải nàng có thể xem tướng sao?"
"Tướng mạo của gã rất lạ, thoạt nhìn thì không có vấn đề gì, nhưng thần thϊếp luôn nhận thấy có một loại cảm giác giả tạo, thần thϊếp không thể nào thông qua tướng mạo của gã, để nhìn rõ gã."
Lạc Thanh Hàn không ngờ sẽ xuất hiện tình huống này, tâm trạng ngày càng nặng nề hơn.
"Tình huống như Cừu Viễn có thường gặp không?"
Tiêu Hề Hề hiểu ý hắn, nàng lắc đầu "Rất hiếm."
Nàng dừng một chút, rồi nói tiếp "Tình huống của Cừu Viễn có lẽ là do khuôn mặt của gã đã được ngụy trang."
Mặt người đều là tự nhiên, nhưng con người cũng có thể dùng cách điều chỉnh, ở xã hội hiện đại gọi là phẫu thuật thẩm mỹ, ở cổ đại này có lẽ là dịch dung.
Tiêu Hề Hề chưa từng thấy thuật dịch dung thật sự, còn về mặt nạ da người thường xuất hiện trên TV, yêu cầu kỹ thuật quá cao, ở thời cổ đại khó lòng thực hiện.
Thế nên nàng không thể chắc chắn, khuôn mặt của Cừu Viễn rốt cuộc có phải thật hay không.
Lạc Thanh Hàn "Sau này có thể tìm cơ hội thăm dò y."
Tiêu Hề Hề gật đầu "Ừm."
Nàng dặn dò "Bùa hộ thân mà thần thϊếp đưa cho người, người nhất định phải luôn mang theo bên mình, không được làm mất."
Lạc Thanh Hàn gật đầu "Ta vẫn luôn mang trên người, sẽ không làm mất."
Nói xong chính sự, Tiêu Hề Hề lại bắt đầu buồn ngủ, nàng nhịn không được ngáp một cái "Điện hạ, chúng ta ngủ thôi."
Dù trong lòng Lạc Thanh Hàn vẫn còn vài chuyện, nhưng cũng biết có một số chuyện không thể gấp, quan trọng nhất bây giờ là có đầy đủ tinh thần.
Hắn và Tiêu Hề Hề cùng đi ngủ.
Lạc Thanh Hàn từ chối lời mời du ngoạn của Cừu Viễn, bày tỏ muốn đến thành Bàn Vân càng sớm càng tốt.
Thành Bàn Vân là quận thành của quận Trần Lưu, phủ Trần Lưu vương cũng ở đó.
Cừu Viễn cười nói "Cũng tốt, tiết trời ngày càng lạnh, chúng ta phải nhanh chóng đến thành Bàn Vân để tránh trên đường đi gặp tuyết lớn."
Tiêu Hề Hề tò mò hỏi "Ở đây mùa đông có tuyết rơi hả?"
"Đúng vậy, nơi này nằm ở phương bắc, mùa đông sẽ có tuyết rơi, đến lúc đó băng phủ ngàn dặm, ngược lại cũng rất thú vị."
Tiêu Hề Hề nghĩ thầm, tuyết rơi rất tốt, nàng có thể quang minh chính đại ở trong phòng, không cần ra ngoài, he he he.
Cừu Viễn cứ tưởng nàng hứng thú với cảnh tuyết, nho nhã lễ độ nói "Đến lúc đó, nương nương có thể ra ngoài ngắm cảnh tuyết, còn có thể xem ngư dân đánh cá trên hồ băng."
Tiêu Hề Hề không có hứng thú ngắm cảnh tuyết, nhưng có hơi hứng thú với đánh cá.
Cá được vớt dưới hồ băng trong mùa đông, không biết có hương vị thế nào?
Nàng dè dặt nói "Chuyện đó nói sau đi."
Tiêu Hề Hề và Thái tử lên xe.
Đoàn xe chậm rãi rời huyện Bạch Lộ, tiếp tục tiến về phía trước.
Lạc Thanh Hàn mặt không đổi sắc hỏi "Nàng định đi ngắm cảnh tuyết với Cừu Viễn?"
Tiêu Hề Hề đang định nằm xuống ngủ, nghe vậy không khỏi ngẩn người, không thèm nghĩ ngợi liền nói "Sao có thể? Thần thϊếp không thân với gã, dù thần thϊếp muốn ngắm cảnh tuyết, cũng phải đi cùng Điện hạ chứ!"
Những lời này tức thì đã dỗ được Thái tử sắp xù lông.
Tiêu Hề Hề tiếp tục "Hơn nữa thần thϊếp không có hứng thú với chuyện ngắm cảnh tuyết, trời lạnh như vậy, ở trong phòng hưởng lò sưởi đọc sách truyện không sướиɠ sao? Tại sao phải ra ngoài chịu lạnh chứ?"
Lạc Thanh Hàn hoàn toàn yên tâm.
Với bộ não cá muối của nàng không thể nào có ý nghĩ hồng hạnh vượt tường.
Người nào muốn dụ dỗ nàng, có lẽ sẽ bị nàng chọc tức chết.
Tiêu Hề Hề nhìn hắn "Điện hạ có còn gì muốn hỏi không?"
Lạc Thanh Hàn "Hết rồi."
"Vậy thần thϊếp ngủ đó, không có chuyện gì thì đừng gọi thần thϊếp, có chuyện càng đừng gọi thần thϊếp."
Nói xong, nàng nằm thẳng xuống nhắm mắt, trong vòng một giây tiến vào trạng thái ngủ.
Lạc Thanh Hàn lấy một quyển sách từ ngăn ngầm, an tĩnh ngồi đọc.
Vì có Cừu Viễn đi cùng, Lạc Thanh Hàn không thể sai người nghe ngóng chuyện của Trần Lưu vương, tốc độ của hành trình kế tiếp cũng nhanh hơn.
Chưa đến mười ngày, họ đã thuận lợi đến thành Bàn Vân.
Các quan viên lớn nhỏ trong thành đã biết tin, đặc biệt sai người dọn dẹp trong ngoài cổng thành Đông sạch sẽ, hôm nay ngoại trừ xa giá của Thái tử, không ai khác có thể đi qua cổng thành Đông.