Cừu Lỗi không cần nghĩ ngợi đã buột miệng nói "Ta giỏi rất nhiều thứ, chẳng hạn như cưỡi ngựa bắn cung, còn có đá cầu đánh bạc."
Lạc Thanh Hàn quay đầu nhìn nữ nhân bên cạnh, trầm giọng hỏi.
"Nàng muốn xem gì?"
Tiêu Hề Hề lúc này đang vùi đầu ăn chân gà, chợt nghe Thái tử hỏi, nàng ngây người một lúc mới kịp hiểu ra.
Lúc này, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía nàng.
Những ánh mắt này rất phức tạp, có tò mò, có soi mói, cả thờ ơ.
Tiêu Hề Hề nuốt thịt gà xuống, nàng nghĩ đánh bạc sẽ vui hơn, nhưng nhìn dáng vẻ Thái tử hẳn là không biết đánh bạc, nàng không thể hố Thái tử được, vì vậy nàng nói.
"Trời lạnh như vậy, cưỡi ngựa đá cầu không thích hợp, hay bắn tên đi."
Lạc Thanh Hàn gật đầu, biểu thị đã biết.
Sau đó, hắn nói với Cừu Lỗi.
"Chúng ta đánh bạc đi."
Tiêu Hề Hề: ???
Không đúng!!!
Người vừa nãy rõ ràng nghiêm túc hỏi ý kiến của ta như vậy, ta cũng đưa ra phương án tốt nhất rồi.
Tại sao cuối cùng người lại hoàn toàn phớt lờ ý kiến của ta?
Nếu đã như vậy, tại sao vừa nãy người còn cố ý hỏi ta làm gì?
Người đang đùa ta đó hả?
Không chỉ Tiêu Hề Hề bị sốc, mà những người khác cũng đầy kinh ngạc.
Bọn họ không ngờ Thái tử Điện hạ cao lãnh tôn quý, lại chọn đánh bạc để so tài.
Lẽ nào Thái tử cũng biết đánh bạc?
Không phù hợp với tác phong của hắn chút nào!
Cừu Lỗi không nghĩ nhiều, lập tức vỗ đùi, lớn tiếng nói "Được! Thế chúng ta đánh bạc! Chúng ta không chơi mấy trò vặt kia, chỉ cược điểm, ai tung xúc xắc nhiều điểm hơn thì xem như người đó thắng, thế nào?"
Lạc Thanh Hàn xoay ly rượu trong tay, thản nhiên nói "Nếu đã đánh cược, cũng nên có phần thưởng."
"Điện hạ muốn phần thưởng gì?"
Lạc Thanh Hàn "Ta muốn ngươi giúp ta làm một chuyện."
"Được! Chỉ cần Điện hạ thắng, người bảo ta làm gì ta đều làm theo, ngược lại cũng vậy!"
Khi Cừu Lỗi nói, trong mắt y đầy khát khao chiến thắng.
Cừu Viễn đang ngồi bàn bên cạnh, nhiều lần muốn ngăn cản, nhưng không tìm được cơ hội thích hợp.
Về phần Cừu Thịnh, từ đầu đến cuối đều cúi đầu uống rượu, hoàn toàn không có ý định lên tiếng.
Cừu Lỗi nhờ người mang sáu viên xúc xắc đến.
Để công bằng, y nhờ mọi người ở hiện trường kiểm tra sáu viên xúc xắc, sau khi xác nhận không có vấn đề gì, y chia sáu viên xúc xắc vào hai cốc.
Một cốc được đưa đến trước mặt Thái tử.
Lạc Thanh Hàn nhìn cốc đặt trước mặt, không có ý định chạm vào nó, mà liếc nhìn nữ nhân bên cạnh.
"Tiêu trắc phi, nhờ nàng."
Tiêu Hề Hề nhổ xương trong miệng ra, liếʍ miếng thịt còn sót lại bên miệng, ngơ ngác nhìn hắn "Hả?"
Lạc Thanh Hàn dùng ánh mắt ra hiệu cho nàng cầm cốc.
Tiêu Hề Hề nhìn bàn tay bóng mỡ của mình, có hơi khó xử.
Thường công công lập tức bưng nước nóng, hầu hạ nàng rửa tay.
Sau khi lau tay sạch sẽ, Tiêu Hề Hề cầm cốc trên bàn.
Thấy vậy, Cừu Lỗi cười hỏi "Điện hạ muốn nhờ Trắc phi nưng nương lắc xúc xắc sao?"
Lạc Thanh Hàn gật đầu "Ừm, nàng khá là may mắn."
"Nhưng đây là tỷ thí giữa ta và Thái tử Điện hạ, nếu người khác lắc xúc xắc, vậy tỷ thí này có ý nghĩa gì?"
Lạc Thanh Hàn thản nhiên nói "Đánh bạc vốn là cược vận may, Tiêu trắc phi là người của ta, vận may của nàng đại diện cho vận may của ta, dù nàng ném được bao nhiêu điểm, ta đều sẽ nhận."
Cừu Lỗi ngẫm nghĩ, cảm thấy câu này không có gì sai.
Y cười nói "Điện hạ thật là một người thú vị, nếu Điện hạ để Trắc phi nương nương lắc xúc xắc, vậy ta cũng sẽ để phu nhân của ta lắc xúc xắc, như vậy mới công bằng."
Lạc Thanh Hàn không quan tâm.
Cừu Lỗi đẩy cốc trong tay cho phu nhân Tống thị ngồi cạnh.
Tống thị xuất thân danh môn, được nuông chiều từ nhỏ, là đai gia khuê tú điển hình, chưa từng chơi mấy thứ như xúc xắc, bây giờ bị bắt lắc xúc xắc, khó tránh khỏi luống cuống tay chân.
Thấy vậy, Cừu Lỗi hơi xem thường "Sao nàng cả xúc xắc mà cũng không biết chơi? Nếu nàng không biết chơi, vậy để Cao thị chơi."
Cao thị là một trong những thϊếp thất được sủng ái nhất trong hậu viện.
Lúc này, Cao thị đang ngồi phía sau Cừu Lỗi, nghe vậy nàng thấy vui vẻ, vô thức ngồi thẳng lưng.
Tống thị mím môi dưới, trong lòng rất uất ức.
Nhưng chẳng có cách nào khác, trong những trường hợp thế này, nàng không thể thua một thϊếp thất, dù trong lòng có uất ức thế nào, cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
"Phu quân đừng tức giận, thϊếp có thể làm được."
Cừu Lỗi không yên tâm về nàng, đến trước mặt nàng lắc xúc xắc một lần, sau đó hỏi "Đã biết chưa?"
Tống thị gật đầu "Biết rồi."
Cừu Lỗi nhét cốc vào tay nàng, nói "Lắc đàng hoàng cho ta, không được làm ta mất mặt."
"Vâng."
Tiêu Hề Hề đổ hai viên xúc xắc vào lòng bàn tay xem thử, thấy Tống thị đã sẵn sàng, nàng ném xúc xắc vào cốc.
Cả hai tung xúc xắc cùng lúc.
Động tác của Tiêu Hề Hề chậm rãi, cả âm thanh phát ra từ trong cốc cũng êm dịu.
Khi mọi người nghe thấy âm thanh này, ai cũng nghĩ Tiêu trắc phi không biết chơi xúc xắc.
Bình thường khi chơi xúc xắc, mọi người sẽ cố gắng lắc xúc xắc thật mạnh, điều này không thể đảm bảo số điểm của xúc xắc, nhưng có thể tạo khí thế mạnh mẽ.
Tục ngữ nói rất hay, thua người ok thua trận, câu này ở trên sòng bạc cũng vậy.
Khi bắt đầu trò chơi phải thể hiện khí thế của mình, nếu có thể lấn áp đối phương, thì thắng thua của trò chơi đã nắm chắc chín phần.
Đây là lần đầu tiên Tống thị chơi xúc xắc, nhưng vì để phu quân hài lòng, nàng cố hết sức lắc cốc, đồng thời trong lòng cũng không quên cầu nguyện, hy vọng lần này lắc ra được con số lớn nhất!
Tiêu Hề Hề dừng lại trước, vững vàng đặt cốc trong tay xuống bàn.
Tống thị cũng dừng lại.
Nàng lo lắng đến nỗi lòng bàn tay đổ mồ hôi, suýt chút không cầm vững được cốc.
Cừu Lỗi không kiên nhẫn nói "Mau mở ra xem!"
Tiêu Hề Hề lại nói "Nhị công tử muốn một ván định thắng thua, hay ba ván thắng hai?"
"Một ván định thắng thua!"
Tiêu Hề Hề mỉm cười "Nhị công tử quả là người sảng khoái."
Nói xong, nàng mở cốc, lộ ra ba viên xúc xắc, mỗi viên sáu điểm!
Cừu Lỗi tức thì sững sờ.
Sau khi nhìn rõ điểm, những người khác cũng sửng sốt.
Thế mà lại là ba con sáu!
Đây là số điểm lớn nhất!
Mặt Tống thị tái mét, tay run run mở cốc, ba viên xúc xắc là bốn, năm, sáu.
Thành thật mà nói, số điểm này đã rất lớn rồi.
Nhưng so với ba con sáu của Tiêu trắc phi, thì vẫn kém một chút.
Mặt Cừu Lỗi tối sầm lại.
Ngoài mặt thì y có vẻ như rất sảng khoái, nhưng thực chất y là người rất coi trọng thắng thua.
Nói trắng ra là có hơi hẹp hòi.
Tỷ thí lần này, y thua rồi.
Y thấy rất không vui, thầm nghĩ tay Tống thị quá đen, sớm biết như vậy, lẽ ra vừa rồi y phải bào Cao thị lắc xúc xắc mới đúng.
Cừu Lỗi trừng mắt nhìn Tống thị, rồi chắp tay với Thái tử.
"Ta chấp nhận chịu thua! Điện hạ muốn ta làm gì?"