Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối

Chương 363




Tiêu Hề Hề chớp mắt "Người cũng nhìn ta mà."

Lạc Dạ Thần "Ta nhìn cô lúc nào?"

Tiêu Hề Hề "Nếu người không nhìn ta, làm sao biết ta đang nhìn người chứ?"

Lạc Dạ Thần "......"

Cơ sở đầy đủ, lý lẽ hoàn chỉnh, không thể bác bỏ.

Lạc Dạ Thần càng tức giận, trừng mắt hung tợn, đôi mắt như muốn nổ lửa "Ta nhìn cô thì sao chứ? Ta nhìn cô là cho cô mặt mũi!"

Tiêu Hề Hề xoay người, ôm cánh tay Thái tử, như chim nhỏ bám người "Điện hạ, thần thϊếp là người của Điện hạ, nhưng Đại hoàng tử cứ nhìn chằm chằm thần thϊếp, chẳng lẽ ngài ấy có ý nghĩ gì đó với thần thϊếp sao?"

Lạc Thanh Hàn lạnh lùng nhìn Lạc Dạ Thần.

"Huynh muốn làm gì ái phi của ta?"

Lạc Dạ Thần gần như bị đôi cẩu nam nữ này chọc tức chết.

Y tức giận gầm lên "Ta có thể làm gì cô ta? Không phải ta chỉ mới nhìn cô ta hai lần thôi sao?!"
Lạc Thanh Hàn "Nàng là ái phi của ta, huynh có tư cách gì nhìn nàng?"

Lạc Dạ Thần "Ta là đại ca của ngươi, đến tư cách nhìn cô ta một lần cũng không có sao?!"

"Không có."

Lạc Dạ Thần "......"

Y chịu hết nổi, lao nhanh ra ngoài.

Y phóng đi thật xa mới dừng lại, đập mạnh vào cây dương già bên cạnh, đồng thời không quên chửi rủa, điên cuồng mắng đôi cẩu nam nữ kia!

......

Trong phòng.

Tiêu Hề Hề vẫn dựa vào Thái tử, ngẩng đầu nhìn Thái tử hỏi.

"Đại hoàng tử có tức giận mà phát điên không?"

Lạc Thanh Hàn thờ ơ nói "Không đâu, huynh ấy quen rồi."

Tiêu Hề Hề "Vậy thì tốt."

Cừu Thịnh ngồi bên cạnh lẳng lặng nhìn, trong lòng không khỏi than thở, Đại hoàng tử thế mà đã quen rồi sao, rốt cuộc ngài ấy bị chọc tức bao nhiêu lần mới quen được như vậy chứ?!

Tiêu Hề Hề hơi ngồi dậy, quay đầu nhìn Cừu Thịnh, tò mò hỏi.
"Chuyện giữa ngươi và Vinh cơ đã giải quyết ổn thỏa chưa?"

Cừu Thịnh thành thật trả lời "Đã giải quyết ổn thỏa, phiền Thái tử và nương nương quan tâm."

Tiêu Hề Hề lại hỏi "Giải quyết thế nào vậy?"

Dù sao Thái tử và Tiêu trắc phi cũng biết chuyện này, Cừu Thịnh cảm thấy không cần giấu giếm nên kể lại cuộc nói chuyện giữa mình và phụ vương.

Tiêu Hề Hề "Trần Lưu vương rất tốt với ngươi."

Cừu Thịnh xấu hổ gãi đầu "Tuy phụ vương có hơi thiên vị nhị ca, nhưng đối với ta cũng không tệ."

Lạc Thanh Hàn hỏi "Bệnh tình của Trần Lưu vương bây giờ thế nào?"

Cừu Thịnh thở dài "Vẫn thế thôi, ngày nào ông ấy cũng phải uống thuốc, đại phu châm cứu, nhưng bệnh tình vẫn không khá hơn."

Lạc Thanh Hàn "Hôm nay sau khi ngươi về, hẳn sẽ phát hiện người bên cạnh ngươi đã được đổi mới."
Cừu Thịnh ngẩn một lúc, không hiểu ý của Thái tử.

Lạc Thanh Hàn "Sở dĩ ngươi trúng kế của Vinh cơ là vì bên cạnh ngươi có nội gián của người khác. Trần Lưu vương hẳn đã đoán được điều này. Để bảo đảm sau này ngươi không bị trúng kế nữa, ông ấy chắc chắn sẽ xử lý hết người bên cạnh ngươi."

Cái này gọi là thà gϊếŧ nhầm còn hơn bỏ sót.

Cừu Thịnh chợt hiểu "Thì ra là vậy."

Lạc Thanh Hàn "Sau khi trở về không cần hỏi gì cả, cứ giả như không có chuyện gì xảy ra, nên làm gì thì làm đó, im lặng xem tình hình."

Cừu Thịnh không hiểu lắm "Chẳng lẽ chuyện này vẫn chưa kết thúc?"

"Vinh cơ chỉ là con cờ trong tay người khác, chủ mưu đằng sau vẫn chưa lộ diện, chuyện này nhất định còn tiếp diễn, ngươi cẩn thận một chút."

Cừu Thịnh nghe hắn nói như vậy, không khỏi trở nên lo lắng.

Cừu Thịnh thận trọng hỏi "Điện hạ có biết ai chủ mưu đằng sau không?"

Lạc Thanh Hàn không trả lời, hỏi ngược lại "Ngươi nghĩ sao?"

"Tại hạ không biết."

Lạc Thanh Hàn "Ngươi là Tam công tử của phủ Trần Lưu vương, ngươi nên hiểu rõ mối quan hệ phức tạp trong vương phủ hơn ta. Có người muốn lợi dụng Vinh cơ hủy hoại thanh danh của ngươi, dĩ nhiên là vì ngươi cản đường của người khác, ngươi tự nghĩ xem, ngươi đang cản đường của ai?"

Cừu Thịnh mở miệng, như thể muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại nói không thành lời, chỉ đành cười khổ.

Y đứng dậy cung kính hành lễ lớn.

"Đa tạ Điện hạ nhắc nhở, tại hạ xin cáo từ trước."

Tiêu Hề Hề nhìn bóng lưng Cừu Thịnh rời đi, cảm thấy có chút cô đơn.

Nàng không khỏi hỏi "Điện hạ, người âm mưu hại Cừu Thịnh lẽ nào là Đại công tử hay Nhị công tử sao?"

Lạc Thanh Hàn "Ừm."

Tiêu Hề Hề "Trần Lưu vương có biết chuyện này không?"

"Ông ấy xảo quyệt như vậy, từ đầu đã đoán được chuyện này, nên mới lặng lẽ đuổi Vinh cơ đi, cố gắng giảm thiểu ảnh hưởng của chuyện này."

Trần Lưu vương dù thiên vị con thứ, nhưng con cả và con út cũng là con ruột của mình, lòng bàn tay và mu bàn tay đều là thịt, dù bỏ đứa nào cũng sẽ thấy đau lòng.

Tiêu Hề Hề lười biếng ngáp một cái "Một vương phủ nho nhỏ cũng quá chừng chuyện như vậy, khi nào chúng ta mới về?"

Lạc Thanh Hàn "Đợi lăng mộ của mẫu phi xây xong, chúng ta sẽ về."

......

Cừu Thịnh về vương phủ, phát hiện tất cả người hầu bên cạnh mình đã được đổi mới.

Y nhớ lời Thái tử dặn, không hỏi gì hết, như thể không có chuyện gì xảy ra, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, đồng thời âm thầm đề cao cảnh giác, phòng trúng kế lần nữa.

Y cố tình đến gặp Trần Lưu vương, nói chuyện mình được Thái tử cử đi giám sát xây lăng mộ với phụ vương.

Trần Lưu vương nghe xong khá ngạc nhiên.

"Từ lúc nào mà con thân cận với Thái tử như vậy?"

Cừu Thịnh thành thật trả lời "Trước đó nhờ có Thái tử chỉ điểm, con mới dám dám nói chuyện của Vinh cơ với người, con thấy Thái tử là người tốt, nên muốn giúp ngài ấy làm chút chuyện gì đó."

Nói đến đây, y có chút ái ngại nhìn phụ vương, sợ phụ vương sẽ phản đối.

Trần Lưu vương cảm thán nói "Con làm như vậy cũng tốt, thay vì bỏ tâm tư tranh đấu, chi bằng nhìn xa một chút, thế giới bên ngoài có lẽ hợp với con hơn vương phủ. Con đi theo Thái tử cho đàng hoàng, đừng để ngài ấy thất vọng về con."

Cừu Thịnh vui mừng khôn xiết, vội vàng đáp "Con sẽ cố gắng, sẽ không để phụ vương và Thái tử thất vọng!"

Cừu Thịnh rời đi, quản gia mới bưng thuốc vào, hầu hạ Trần Lưu vương uống thuốc.

Trần Lưu vương cau mày, chịu đựng vị đắng, một hơi uống hết thuốc trong bát.

Ông hỏi "Chuyện của Vinh cơ điều tra thế nào rồi?"

Quản gia cung kính đáp "Nô tài thẩm vấn từng người bên cạnh Vinh cơ, có người nói không lâu trước đó Vinh cơ từng thân cận với đại nha hoàn bên cạnh Nhị công tử."

Trần Lưu vương nhắm mắt lại.

"Gọi A Lỗi tới đây."

"Vâng."

Cừu Lỗi lúc này đang tỷ võ trên võ đài, biết phụ vương gọi mình, y lập tức cưỡi ngựa về vương phủ, hùng hổ chạy vào Trường Sinh cư.

Trước mặt phụ vương, y không cư xử thận trọng như đại ca và tam đệ, vừa vào cửa liền ngồi xuống bên giường, hơi thở hổn hển vì chạy quá nhanh.

"Phụ vương, người có chuyện tìm con?"