Hai người chợt đổi hướng, nhanh chóng chạy về phía bên phải.
Chẳng mấy chốc bọn họ chạy đến một con sông.
Nước sông sâu và chảy xiết.
Lạc Thanh Hàn hầu như không nghĩ ngợi gì, liền kéo Tiêu Hề Hề nhảy xuống!
Khi chọn vị trí xây lăng mộ cho Thẩm chiêu nghi, Lạc Thanh Hàn từng xem bản đồ khu vực này, hắn ghi nhớ đại khái địa hình khu vực này trong đầu.
Vì thế hắn sớm đã biết gần đây có một con sông.
Hắn và Tiêu Hề Hề nhảy xuống sông, dòng nước chảy xiết lập tức cuốn bọn họ ra xa.
Thấy vậy, đám tử sĩ cũng lần lượt nhảy xuống sông, cố gắng bắt Thái tử và Tiêu Hề Hề.
Nhưng nước sông chảy quá xiết, bọn chúng vừa xuống nước, lập tức không thể khống chế được bản thân.
Có vài tên tử sĩ không biết bơi tức thì bị dòng sông nhấn chìm, không bao giờ nổi lên nữa.
Kỹ năng dưới nước của Tiêu Hề Hề và Lạc Thanh Hàn khá ổn.
Lạc Thanh Hàn một tay ôm Tiêu Hề Hề, trong khi tay kia cầm chắc trường kiếm.
Hắn không chèo, mà mặc nước sông đẩy họ xuôi dòng.
Hắn nhớ cuối dòng sông có một thác nước lớn, một khi rơi xuống thác nước đó, không chết cũng sẽ tàn tật.
Hắn cứ nhìn chằm chằm phía trước, nhẩm tính khoảng cách đến thác nước.
Lúc sắp đến thác nước, Lạc Thanh Hàn bất ngờ cắm thanh trường kiếm trong tay vào đất trên bờ, sau đó dùng sức đẩy Tiêu Hề Hề leo lên bờ.
Đám tử sĩ theo sát vẫn đang vật lộn với nước sông.
Dọc con sông, bọn chúng cố sức cử động tay chân, nhằm duy trì thăng bằng trong nước, khiến bọn chúng tiêu hao rất nhiều thể lực, lúc này cả người có hơi đuối, binh khí trong tay cũng rơi xuống nước.
Thấy Thái tử lên bờ, bọn chúng cũng muốn lên theo, nhưng không có đủ sức lực, cũng không có công cụ nào hỗ trợ, nhất thời bọn chúng không thể lên bờ.
Bọn chúng tiếp tục bị dòng sông đẩy trôi về phía trước.
Chẳng mấy chốc bọn chúng thấy cảnh tượng trước mắt trống không.
Dòng sông đã đến nơi kết thúc.
Đây là thác nước lớn với độ cao hơn mười mấy trượng!
Đám tử sĩ không ngờ ở đây lại có thác nước, bọn chúng sợ hãi, cố sức leo lên bờ.
Nhưng đã quá trễ.
Nước sông chảy tới đây, tốc độ chợt tăng lên, bọn chúng còn chưa kịp giãy giụa đã bị dòng nước cuốn xuống thác nước!
Tiêu Hề Hề và Lạc Thanh Hàn ngồi trên đất bên bờ sông, nghe tiếng thác nước chảy lẫn với tiếng la hét của đám tử sĩ.
Sắc mặt Lạc Thanh Hàn lúc này tái nhợt, cả người như mất hết sức lực.
Tay phải của hắn bị thương mà vừa rồi ngâm nước lạnh rất lâu, để lên bờ, hắn còn dùng sức lên cánh tay phải khiến vết thương bị rách nặng hơn.
Tiêu Hề Hề muốn xem vết thương của hắn, nhưng hắn tránh đi.
Hắn thở gấp nói "Nơi này không tiện ở lâu, chúng ta phải đi nhanh."
Tuy bọn họ đã cắt đuôi được đám tử sĩ này, nhưng ai có thể đảm bảo sẽ không có đợt tử sĩ thứ hai thứ ba?
Bọn họ phải tìm một nơi lẩn trốn càng sớm càng tốt.
Lạc Thanh Hàn muốn đứng dậy, nhưng do mất máu quá nhiều và thân thể suy nhược, động tác đơn giản này với hắn cũng vô cùng khó khăn.
Tiêu Hề Hề nắm lấy cánh tay trái của hắn, để cánh tay hắn vòng qua gáy nàng, đặt nó lên vai nàng.
Nửa trọng lượng cơ thể Lạc Thanh Hàn tựa lên người nàng.
Tiêu Hề Hề không có chút ý thức gì về phương hướng, nàng hỏi "Chúng ta đi về phía nào?"
Lạc Thanh Hàn chỉ về hướng bên phải.
Tiêu Hề Hề đi theo chỉ dẫn của hắn, dìu hắn đi về phía bên phải.
Lúc này tuyết lại bắt đầu rơi.
Tuyết rơi thật đúng lúc.
Tuyết rơi xuống đất sẽ che dấu chân mà bọn họ để lại.
Bọn họ dọc theo đường núi đi bộ hồi lâu.
Hiện giờ đã là nửa đêm, bầu trời hoàn toàn tối đen.
Tuyết rơi xuống người bọn họ lấy đi một chút nhiệt độ cơ thể.
Tiêu Hề Hề nhận thấy hơi thở của Thái tử dần yếu đi, nàng vội vàng gọi.
"Điện hạ, đừng ngủ!"
Nếu ngủ lúc này sẽ rất khó tỉnh lại nữa.
Lạc Thanh Hàn hơi nhướng mi, giọng yếu ớt "Yên tâm, ta sẽ không chết dễ dàng như vậy đâu."
Tiêu Hề Hề muốn ngăn hắn ngủ, liền tìm chuyện gì đó nói để đánh lạc hướng hắn.
"Trước đó thần thϊếp bói ra quẻ đại hung cho người, bây giờ ứng nghiệm rồi, xem ra bản lĩnh bói toán của thần thϊếp vẫn lợi hại như xưa!"
Lạc Thanh Hàn "Ừm, rất lợi hại."
Hắn dừng một chút, sau đó nói "Ta không ngờ nàng còn biết võ công, che giấu thật giỏi."
Tiêu Hề Hề hơi xấu hổ "Ta không có cố ý che giấu, người không biết là vì người không hỏi, nếu người hỏi, ta chắc chắn sẽ nói với người."
Lạc Thanh Hàn "Trách ta biết về nàng quá ít."
Tiêu Hề Hề "Không sao, sau này còn rất nhiều thời gian, người có thể từ từ tìm hiểu ta."
Lạc Thanh Hàn "Nếu nàng biết võ công, vừa rồi tại sao phải chạy trốn?"
Tiêu Hề Hề "Ta biết võ công, nhưng đối phương nhiều người như vậy, hơn nữa còn toàn là cao thủ, một mình ta làm sao có thể đánh lại nhiều cao thủ như vậy? Nếu biết rõ không đánh lại, đương nhiên phải chạy rồi."
Lạc Thanh Hàn cạn lời với giọng điệu đương nhiên của nàng.
Bọn họ vừa đi vừa trò chuyện, cũng không biết đã đi được bao xa.
Tiêu Hề Hề phát hiện trước mắt có một hộ dân, nàng vui mừng khôn xiết, đêm nay không cần ngủ ngoài đồng không mông quạnh rồi!
Nàng vội đỡ Lạc Thanh Hàn tới gõ cửa.
Một lúc sau, ánh nến bên cửa sổ lờ mờ sáng lên, cánh cửa phát ra tiếng kẽo kẹt mở ra.
Người mở cửa là một ông lão..
Ông lão nhìn thấy Tiêu Hề Hề thì sững sờ.
Tiêu Hề Hề cũng sững người.
Ông lão này là chủ sạp bán rùa trong thành ban sáng!
Ông lão không nghĩ gì, buột miệng nói "Hàng tôi bán không hoàn lại!"
Tiêu Hề Hề vội nói "Chúng tôi không đến trả hàng, tôi và tướng công gặp thổ phỉ trên đường, đồ đạc bị cướp hết, tướng công tôi còn bị thương nữa, chúng tôi khó lắm mới thoát được, tình cờ chạy đến đây, ông có thể giúp chúng tôi, cho chúng tôi ở nhờ một đêm không?"
Nếu là người khác nửa đêm gõ cửa xin tá túc, ông lão nhất định sẽ từ chối, dù sao cũng phải có ý thức đề phòng.
Nhưng lúc sáng, ông lão từng gặp Tiêu Hề Hề và tướng công của nàng trong thành, hai người còn mua một con rùa nhỏ với giá tám văn tiền.
Cộng thêm Tiêu Hề Hề trông rất đáng thương và bất lực, ông lão không khỏi thấy thương xót.
Ông mở rộng cửa, nghiêng người sang một bên, ra hiệu cho bọn họ vào.
Tiêu Hề Hề vui mừng khôn xiết, không ngừng cảm ơn.
Nàng dìu Lạc Thanh Hàn đi vào.
Ông lão kiếm sống bằng nghề săn bắn, điều kiện trong nhà không tốt lắm, nhưng ít nhất có thể che mưa che gió.
Một bà lão từ trong phòng bước ra, ngạc nhiên thấy hai người lạ mặt đến nhà.
Ông lão giải thích ngắn gọn lai lịch của hai người.
Bà lão nghe xong cũng hơi thương xót, vội dọn một gian phòng khách, cho Tiêu Hề Hề và Lạc Thanh Hàn vào nghỉ ngơi.