Tiêu Hề Hề làm ẩm khăn vải bằng rượu trắng, lau lên cổ, tay chân và lưng của Lạc Thanh Hàn.
Hết lần này đến lần khác, lau không ngừng.
Rượu bốc hơi nhanh đồng thời có thể lấy đi một chút nhiệt.
Đây là một cách rất ngu ngốc, nhưng bây giờ điều kiện có hạn, Tiêu Hề Hề chỉ đành dùng cách ngu ngốc này hạ nhiệt cho Lạc Thanh Hàn.
Nhạc lão tam đứng bên cạnh nhìn, đây là lần đầu tiên ông thấy có người dùng cách này chữa bệnh, khá là mới lạ.
Tiêu Hề Hề dùng hết cả bát rượu trắng.
Nàng thấm mệt, trán toát cả mồ hôi.
Lúc này ngoài cửa sổ trời cũng đã sáng, tuyết vẫn chưa ngừng rơi, mặt đất phủ một tầng tuyết dày, cành cây bị tuyết làm cong queo.
Nhạc lão tam hỏi "Còn cần rượu trắng nữa không?"
Tiêu Hề Hề áp trán vào má của Lạc Thanh Hàn, cảm thấy nhiệt độ của hắn giảm xuống một chút.
Xem ra cách này có tác dụng.
Nàng nở nụ cười có hơi mệt mỏi nhưng đầy sức sống "Không cần nữa, tướng công tôi đỡ nhiều rồi, cảm ơn ông."
Nhạc lão tam cảm thán nói "Cô tốt với tướng công của mình thật."
Tiêu Hề Hề nghiêm túc nói "Vì chàng cũng rất tốt với tôi."
Nhạc lão tam gật đầu, đồng ý với điều này.
"Cũng đúng, con người phải như vậy, cậu ấy tốt với cô, cô cũng tốt với cậu ấy, như vậy cuộc sống mới ngày càng tốt đẹp."
Ông dừng một chút, nói tiếp "Tuy hai người gặp đại nạn, tổn thất nặng nề, nhưng tôi có thể nhìn ra, tướng công của cô không phải người bình thường, cô cũng là một cô nương tốt hiếm có, hai người chắc chắn có thể sống sót trong nghịch cảnh, vận đen qua đi, may mắn sẽ tới."
Tiêu Hề Hề mạnh mẽ gật đầu "Ừm! Hai chúng tôi chắc chắn sẽ gặp may mắn!"
Nhạc lão tam cầm bát rỗng, quay người bước ra ngoài.
Tiêu Hề Hề quả thật rất mệt.
Sau khi xác định thân nhiệt của Thái tử đã hạ, nàng không chống đỡ được nữa, nằm xuống giường, kéo chăn lên, nhanh chóng ngủ say.
Không lâu sau, Lạc Thanh Hàn tỉnh lại.
Hắn thấy Tiêu Hề Hề ngủ say nằm cạnh hắn, những kí ức mơ hồ trong đầu hắn dần dần rõ ràng.
Hắn biết tối qua hắn sốt cao, có thể đoán được Tiêu Hề Hề chăm sóc hắn cả đêm.
Hắn chống người ngồi dậy, cúi người cúi đầu, hôn nhẹ lên trán nàng.
Tiêu Hề Hề đang ngủ say, không biết gì về nụ hôn này.
Lạc Thanh Hàn mặc quần áo, bước ra khỏi phòng.
Nhạc lão tam cõng bó củi đi về phía nhà bếp, thấy hắn đi ra liền dừng lại chào.
"Cậu thế nào rồi? Đỡ hơn chưa?"
Lạc Thanh Hàn "Đỡ nhiều rồi, cảm ơn vì đã giúp đỡ và cho chúng tôi ở lại."
Vì đang bệnh, giọng của hắn hơi khàn, nước da vô cùng nhợt nhạt.
Nhạc lão tam nói với hắn bằng giọng điệu của người từng trải "Người cậu nên cảm ơn nhất là vợ cậu, đêm qua cậu sốt cao, vợ cậu túc trực suốt đêm, cẩn thận chăm sóc cậu, tôi nhìn mà thấy cảm động. Tìm được một cô vợ tốt như vậy rất khó, cậu thật may mắn khi cưới được cô ấy, sau này cậu phải tốt với cô ấy, đừng phụ lòng người ta."
Lạc Thanh Hàn gật đầu "Tôi sẽ tốt với nàng."
Nhạc lão tam bỏ củi vào bếp, sau đó mời Lạc Thanh Hàn cùng ăn sáng.
Đặng thị chuẩn bị bữa sáng rất đơn giản, chỉ là một nồi khoai lang hấp và một nồi cháo gạo lứt.
Lạc Thanh Hàn mặt không đổi sắc ăn một củ khoai lang và một bát cháo.
Nếu là trước đây, hắn chắc chắn sẽ không ăn mấy món sơ sài này, nhưng bây giờ hắn không thể kén chọn, có thứ để ăn là tốt rồi.
Đặng thị cố ý làm bữa sáng nhiều thêm một chút.
Bà đưa một bát cháo và một củ khoai lang, nói "Phần này để dành cho vợ cậu, khi nào cô ấy thức dậy, thì cậu đưa cho cô ấy ăn."
Lạc Thanh Hàn gật đầu nói được.
Hắn dùng cánh tay không bị thương bưng trở về phòng.
Tiêu Hề Hề vẫn còn ngủ say, nhưng khi ngửi thấy mùi thức ăn, nàng chợt ngồi bật dậy.
Nàng đánh hơi, đi theo mùi hương đến bên bàn.
Vốn Lạc Thanh Hàn muốn nhắc nàng đánh răng rửa mặt rồi hãy ăn, nhưng thấy nàng mệt mỏi, lời đến bên môi thì không thể nói ra được.
Nàng nhanh chóng chén sạch cháo và khoai lang.
Nàng thèm thuồng liếʍ sạch đáy bát.
Lạc Thanh Hàn nhìn bát cháo bị liếʍ sạch bóng, nhất thời lâm vào trầm mặc.
Hắn bắt đầu nghi ngờ có phải tối qua hắn gặp ảo giác? Tự dưng cảm thấy nàng rất dễ thương?
Một nữ nhân có thể liếʍ sạch đáy bát, thì dễ thương chỗ nào nhỉ?!
Sau khi chắc chắn không còn gì để ăn, Tiêu Hề Hề cuối cùng cũng để mắt đến Thái tử, nàng đưa tay sờ trán hắn, hài lòng nói "Không nóng nữa, xem ra hết sốt rồi."
Lạc Thanh Hàn "Tối qua vất vả cho nàng rồi."
"Người vì ta mà bị thường, ta nên chăm sóc cho người."
Tiêu Hề Hề ngáp "Bây giờ chúng ta đi à?"
Nhìn vẻ mặt mệt mỏi của nàng, Lạc Thanh Hàn nhàn nhạt nói "Bên ngoài tuyết còn rơi, chúng ta nghỉ ngơi một chút, đợi tuyết ngừng rơi rồi đi."
"Vậy ta ngủ một lát, người muốn đi thì gọi ta một tiếng."
"Ừm."
Tiêu Hề Hề leo lên giường, tiếp tục ngủ bù.
Lạc Thanh Hàn cầm bát rỗng bước ra ngoài.
Nhạc lão tam đang cho rùa ăn, thấy Lạc Thanh Hàn đến, ông lấy con rùa nhỏ của Lạc Thanh Hàn ra.
"Cầm lấy, đây là rùa của hai người."
Lạc Thanh Hàn đặt con rùa trong lòng bàn tay, nó sợ tới mức rụt đầu vào trong mai, nằm bất động giống như đã chết.
Nhạc lão tam cười nói "Hầu hết mọi người mua rùa để làm thức ăn, rất ít người nuôi rùa như hai người."
Lạc Thanh Hàn dứt khoát vứt nồi cho Tiêu Hề Hề.
"Vì vợ tôi thích nuôi rùa, nàng cứ nhất quyết nuôi, tôi đành chịu."
Nhạc lão tam cười càng vui vẻ "Cô ấy có phải rất thích mấy động vật nhỏ không?"
Lạc Thanh Hàn "Đúng vậy."
"Thích đến mức độ nào?"
Lạc Thanh Hàn "Nói thế nào nhỉ, bữa nào cũng có."
Nhạc lão tam "......"
Sau một hồi im lặng đến nghẹt thở, Nhạc lão tam cười ngượng nghịu, rồi dứt khoát chuyển chủ đề.
"Hai người thành thân bao lâu rồi? Có con chưa?"
Lạc Thanh Hàn "Thành thân được một năm, chưa có con."
Nhạc lão tam cảm thán nói "Mới một năm thôi, không gấp, vợ chồng tôi thành thân năm năm mới có một cô con gái, sau khi sinh con gái, bà ấy không mang thai nữa. Bà ấy vẫn luôn thấy tiếc, nhưng tôi thì thấy như vậy cũng rất tốt, sinh con quá nguy hiểm. Năm đó khi bà ấy sinh con, suýt nữa thì mất cả mạng, đến giờ nghĩ lại vẫn còn sợ, sinh một đứa là đủ rồi, không muốn để bà ấy sinh nữa."
Lúc này Lạc Thanh Hàn không nghĩ đến chuyện sinh con.
Bây giờ hắn còn không thể tự bảo vệ mình, nếu hắn có con, vậy đứa trẻ sẽ sống những ngày tháng rất khó khăn.
Hắn chịu khổ cũng được, hắn không muốn con mình cũng khổ.
Nhạc lão tam lảm nhảm với hắn rất nhiều chuyện.
Lạc Thanh Hàn không thích nói nhiều, nhưng hắn rất nghiêm túc lắng nghe, là một thính giả thực thụ.
Một già một trẻ trò chuyện khá hòa thuận.