Câu trả lời của Tiêu Hề Hề nằm ngoài dự đoán của Nhị sư huynh.
Y nhìn sư muội trước mặt, không khỏi hỏi "Muội đối với Thái tử, lẽ nào là ..."
Tiêu Hề Hề chớp mắt "Là gì?"
Nhị sư huynh do dự một hồi, vẫn không nói ra lời trong lòng.
Y trịnh trọng nói "Ta biết muội vì sao chọn Thái tử, vì Thái tử là người gần với hoàng vị nhất, muội nghĩ hắn sẽ là người dễ lên ngôi Hoàng đế nhất. Nhưng muội có biết, thử nhìn vào các triều đại trước, tất cả những người được sắc phong làm Thái tử cuối cùng không có được kết cục tốt. Ta khuyên muội không nên đặt quá nhiều tình cảm vào hắn, lỡ sau này hắn không may chết đi, muội sẽ rất đau buồn."
Bây giờ Tiêu Hề Hề rất tức giận.
"Ta không cho phép huynh trù ẻo Thái tử! Có ta ở đây, hắn nhất định có thể thuận lợi đăng cơ!"
Nhị sư huynh "Dù muội lợi hại thế nào, cũng không thể bảo vệ hắn mọi lúc mọi nơi, huống chi hắn cũng không thể cứ trốn sau lưng muội, hắn đâu phải người bám váy vợ."
Tiêu Hề Hề "......"
Tiêu Hề Hề "Bám váy vợ là cái quỷ gì?"
Nhị sư huynh "Không phải muội luôn nói tiểu sư đệ bám váy mẹ sao? Nếu đã có bám váy mẹ, vậy thì chắc cũng có bám váy vợ chứ."
Tiêu Hề Hề nghiêm túc nhấn mạnh "Huynh đừng có tùy tiện sáng tạo mấy từ kỳ lạ! Hơn nữa, Thái tử không bám váy vợ, hắn rất lợi hại, huynh không được xem thường hắn!"
"Được được được! Muội nói sao thì là vậy, ta không nói với muội nữa, ta đi đây."
Tiêu Hề Hề vội nắm ống tay áo của y "Huynh đi đâu?"
Nhị sư huynh "Mục tiêu nhiệm vụ của ta bị Thái tử gϊếŧ rồi, ta phải tìm mục tiêu khác, nếu không nhiệm vụ sẽ phế mất."
Tiêu Hề Hề ngạc nhiên "Huynh chọn ai? Sao có thể bị Thái tử gϊếŧ?"
"Ta chọn Cừu Viễn, muội cũng biết gã đó, gã chết rồi, nhiệm vụ của ta chỉ đành bắt đầu lại."
Kinh ngạc qua đi, Tiêu Hề Hề nhanh chóng phản ứng lại "Thì ra là huynh giúp Cừu Viễn vạch kế sách, thế mới nói sao ta lại không nhìn ra tướng mạo của Cừu Viễn? Nhất định là huynh đã ngụy trang cho gã trước phải không?!"
"Đúng vậy, ta dùng thuật dịch dung với gã, biến đổi một chút ngũ quan trên mặt. Dù người xung quanh có phát hiện dung mạo gã thay đổi, cũng sẽ không quá để ý, vì biến hóa cũng không lớn."
Tiêu Hề Hề chợt nhận ra "Thì ra là vậy!"
Nàng lại hỏi "Sao huynh biết thuật dịch dung? Sao muội lại không biết?"
"Sư phụ dạy rồi mà, còn có một khóa học đặc biệt về thuật dịch dung."
Tiêu Hề Hề ngẩn tò te "Có khóa học như vậy nữa à?"
Nhị sư huynh cũng ngẩn ra "Có mà, muội chưa từng học à?"
Tiêu Hề Hề "......"
Nhị sư huynh "Ồ, ta nhớ ra rồi! Lúc sư phụ dạy thuật dịch dung, muội đang ngủ gật, vốn không có nghe giảng."
Tiêu Hề Hề "......"
Nhị sư huynh "Ai bảo muội lên lớp mà ngủ gật, bây giờ báo ứng tới rồi thấy chưa?"
Tiêu Hề Hề thẹn quá hóa giận, nàng dùng sức đẩy người ra ngoài "Không phải huynh định đi à? Mau đi đi!"
Nhị sư huynh đứng lên "Vậy ta đi thật đó, muội tự chăm sóc mình cho tốt, đừng có ngốc nghếch cái gì cũng nói với người ta, nhất định phải có lòng phòng bị, biết chưa?"
"Hừ, người ta nên đề phòng nhất chính là huynh! Đã nói cùng nhau làm học tra, nhưng huynh lại lén ta học thuật dịch dung, đúng là mưu mô!"
Nhị sư huynh dở khóc dở cười, lại giơ tay xoa đầu nàng.
"Muội cố lên vậy, sau này có cơ hội, ta lại đến thăm muội."
Nói xong, y nhảy ra khỏi cửa sổ, bóng dáng y nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
Tiêu Hề Hề đi tới đóng cửa sổ, sau đó thổi tắt đèn, rút người vào chăn ấm.
Nàng nghĩ tới lời Nhị sư huynh vừa nói, trong lòng vẫn hơi khó chịu.
Nếu nàng nghe giảng, học được thuật dịch dung thì nàng và Thái tử đã không cần trốn tránh truy sát vất vả như vậy, nàng chỉ cần thay đổi khuôn mặt của mình và Thái tử, chẳng phải dễ dàng trốn tránh truy bắt rồi ư?
Nhưng nàng nhanh chóng nghĩ lại.
Dù nàng có cơ hội làm lại từ đầu, nàng vẫn chểnh mảng và ngủ gật trong lớp.
Ai bảo sư phụ giảng bài nhàm chán vậy chứ? Giống như thôi miên ấy, chỉ cần ông vừa mở miệng, nàng lập tức buồn ngủ.
Xét cho cùng, tất cả là lỗi của sư phụ!
Tiêu Hề Hề nắm chặt tay, âm thầm hạ quyết tâm.
Lúc nàng trở về Huyền Môn, phải nói chuyện đàng hoàng với sư phụ, khiến ông nhận ra được vấn đề của mình, tích cực cải thiện phương pháp giảng dạy, đừng hại đời đệ tử nữa!
Sáng hôm sau, Tiêu Hề Hề ăn xong bữa sáng, ôm chậu sứ ngồi trong xe ngựa.
Họ lên đường ba ngày liên tục, cuối cùng trưa ngày thứ tư cũng đến thành Bàn Vân.
Quân Xích Tiêu bao vây hành cung đã giải tán, hiện giờ là Ngọc Lân vệ đang giữ cổng thành.
Bọn họ thấy Tiêu trắc phi và Tiêu tướng quân đến liền chắp tay hành lễ.
Lúc này, Thái tử đang cùng Giang Viễn Sơn nghị sự trong thư phòng, nghe nói Tiêu trắc phi đến, Thái tử liền bảo Giang Viễn Sơn đi làm việc khác trước.
Tiêu Hề Hề cầm chậu sứ chạy đến thư phòng.
Nàng còn chưa kịp đứng vững, giọng đã lanh lảnh gọi một tiếng "Điện hạ!"
Lạc Thanh Hàn nhìn thấy đôi mắt hạnh sáng ngời của nàng, tâm trạng cũng trở nên phấn chấn hơn.
Hắn hỏi "Đi đường có suôn sẻ không?"
Tiêu Hề Hề đặt chậu sứ lên bàn, ngồi quỳ đối diện hắn, vui vẻ nói "Nhờ phúc của Điện hạ, mọi chuyện suôn sẻ!"
Kế đó Tiêu Lăng Phong cũng đi vào.
Ông chắp tay hành lễ "Mạt tướng bái kiến Thái tử Điện hạ."
Lạc Thanh Hàn "Vất vả cho khanh rồi."
"Có thể làm việc cho Thái tử là vinh hạnh của mạt tướng, không dám nói vất vả."
Lạc Thanh Hàn "Về nghỉ ngơi trước đi, chuyện lần này khanh đã cố gắng rất nhiều, sau này ta sẽ luận công ban thưởng."
Tiêu Lăng Phong vui mừng khôn xiết "Đa tạ Điện hạ, mạt tướng cáo lui."
Ông rời đi, Lạc Thanh Hàn lại nhìn Tiêu Hề Hề, hỏi "Mấy ngày nay nàng làm gì ở huyện Trầm Bảo?"
Tiêu Hề Hề "Không làm gì cả, ăn uống ngủ, thỉnh thoảng chọc Lạc Tiểu Hề."
"Lạc Tiểu Hề?"
Tiêu Hề Hề chỉ vào con rùa nhỏ trong chậu sứ, nói "Nó tên Tiểu Hề, theo họ Lạc của người, thế nên tên đầy đủ của nó là Lạc Tiểu Hề."
Lạc Thanh Hàn "Chỉ là một con rùa, lại còn theo họ của ta? Có phần coi trọng nó quá rồi."
Tiêu Hề Hề cố gắng tranh luận "Đây là món quà đầu tiên thần thϊếp tặng người, nó tượng trưng cho tâm ý của thần thϊếp dành cho người, nó là kết tinh tình cảm giữa người và thần thϊếp, chẳng lẽ nó thậm chí không xứng đáng có họ sao?"
Lạc Thanh Hàn "......"
Hắn nhìn con rùa nhỏ xấu xí trong chậu sứ với cảm xúc phức tạp.
Rõ ràng tướng mạo của hắn và Tiêu Hề Hề rất đẹp, tại sao kết tinh tình cảm của bọn họ lại xấu như vậy?
Chuyện này không đúng lắm!
Hắn hỏi "Ta có thể đổi kết tinh tình cảm khác không?"
Tiêu Hề Hề lập tức che túi tiền của mình "Đương nhiên là không thể! Thần thϊếp hết tiền rồi!"
Lạc Thanh Hàn nheo mắt "Lúc ta rời huyện Trầm Bảo, để lại cho nàng rất nhiều tiền, tiền của nàng đâu hết rồi?"