Tiêu Hề Hề đương nhiên nói "Gặp người xấu đương nhiên phải báo quan, đây là thường thức!"
Nét mặt Lạc Thanh Hàn phức tạp nhìn nàng "Ta còn tưởng nàng cầm dao đâm lại."
Tiêu Hề Hề kinh ngạc "Người đang nghĩ gì vậy? Lẽ nào chó cắn thần thϊếp, thần thϊếp cũng phải cắn lại sao?!"
Lạc Thanh Hàn không nói nên lời.
Thì ra trong mắt nàng, Triệu mỹ nhân chẳng khác gì chó?
Chú chó đáng thương đã làm gì sai chứ?!
Lạc Thanh Hàn "Xem dáng vẻ của nàng, hoàn toàn không quan tâm đến Triệu mỹ nhân?"
Tiêu Hề Hề đương nhiên nói "Nàng ta không tốt với thần thϊếp, thần thϊếp cần gì phải quan tâm nàng ta?"
Lạc Thanh Hàn hơi kinh ngạc "Nàng còn biết nàng ta không tốt với nàng à? Ta còn tưởng nàng cái gì cũng không biết."
"Lúc trước nàng ta cố ý vu oan hãm hại thần thϊếp, ác ý rõ ràng như vậy, thần thϊếp có thể không nhìn ra được sao? Thần thϊếp chỉ không quân tâm mà thôi, dù sao nàng ta cũng không hại được thần thϊếp, tốn thời gian bày trò với nàng ta, thần thϊếp thà ăn thêm hai bát cơm còn hơn."
Lạc Thanh Hàn nhất thời không biết nên nói gì mới phải.
Hắn nhận ra Tiêu Hề Hề thật sự không quan tâm đến Triệu mỹ nhân.
Thù hận, tức giận gì đó đều không liên quan đến nàng.
Lạc Thanh Hàn lại hỏi "Nếu tối qua ta không giúp nàng, nàng định đối phó với Triệu mỹ nhân thế nào?"
Tiêu Hề Hề nhấn mạnh "Người đã nhầm thứ tự rồi, thần thϊếp vì muốn ra ngoài hẹn hò ăn cơm với người, mới tiện thể cho Triệu mỹ nhân đi cùng, nếu người không đi, tại sao thần thϊếp phải ra ngoài?"
"Ta cứ nghĩ sẽ bằng lòng một mình ăn tối với Triệu mỹ nhân."
"Sao có thể? Quan hệ của thần thϊếp với Triệu mỹ nhân không tốt, hai người ở cùng nhau rất gượng gạo, cùng ăn cơm với người mình thích mới ngon miệng chứ."
Lạc Thanh Hàn sững người một lúc mới nhận ra nàng nói gì.
Hắn hỏi "Ý nàng là, vì nàng thích ta, nên mới hẹn ta ra ngoài ăn cơm?"
Tiêu Hề Hề gật đầu, không do dự thừa nhận "Vâng!"
Dù biết 'thích' mà nàng nói khác với 'thích' mà hắn nghĩ, nhưng trong lòng hắn vẫn thấy khá ngọt ngào.
Lạc Thanh Hàn nghiêm túc nói "Vậy sau này nàng đừng tùy tiện cùng người khác ăn cơm."
Tiêu Hề Hề biết tính chiếm hữu của hắn lại phát tác rồi.
Nàng dùng tấm lòng bao dung đứa trẻ ngỗ nghịch đáp "Được, sau này thần thϊếp chỉ ăn cơm với người thôi."
Khóe miệng Lạc Thanh Hàn bất giác nhếch lên.
Tiêu Hề Hề phát hiện lúc này tâm tình Thái tử rất tốt, liền nhân cơ hội hỏi "Chi bằng tối nay chúng ta ra ngoài hẹn hò lần nữa?"
Lạc Thanh Hàn "Được."
Hắn đặt quân trắng trên tay xuống bàn cờ.
"Ta thắng rồi."
Tiêu Hề Hề cúi đầu nhìn thế cờ, hóa ra phần lớn quân đen đã bị ăn mất.
Nàng vươn vai "Không chơi nữa, thần thϊếp muốn về nghỉ ngơi."
Lạc Thanh Hàn "Ừm, nàng đi đi."
Tiêu Hề Hề đứng dậy rời khỏi thư phòng.
Khi đi được khá xa, nàng xác định không còn ai nhìn thấy mình nữa, nàng lập tức tăng tốc chạy về Hóa Tiên cư.
Nàng chạy vào phòng, đóng cửa lại rồi nhanh chóng lấy sách truyện trong rương ra.
Nàng nằm xuống ghế sập mềm mại, vui vẻ đọc sách truyện.
Tiêu Hề Hề đang mải mê xem, thì chợt nghe thấy ai đó gọi mình.
"Trắc phi nương nương."
Tiêu Hề Hề giật mình, ngẩng đầu thì thấy Thường công công đứng ngoài cửa sổ.
Ánh sáng trong phòng không tốt, dù thắp đèn dầu cũng không bằng ánh mặt trời dễ chịu, hơn nữa trong phòng đốt địa noãn, nhất định phải mở cửa sổ cho thoáng khí, nếu không trong phòng sẽ rất ngột ngạt.
Vừa nãy nàng mải mê đọc truyện đến mức không để ý bên ngoài cửa sổ có người đang đứng.
Tiêu Hề Hề vội đóng truyện lại, nhét dưới gối, giả vờ như không có gì hỏi.
"Thường công công sao lại tới đây?"
Thường công công nâng bánh ngọt trong tay lên "Vừa rồi ngự trù có làm chút điểm tâm, Thái tử Điện hạ sai nô tài mang tới cho người, người mau mở cửa, nô tài mang điểm tâm vào cho người."
Tiêu Hề Hề đứng dậy, ra mở cửa.
Nàng nhận bánh ngọt từ tay Thường công công "Phiền ngươi nói cảm ơn Điện hạ giúp ta."
Thường công công chắp tay với nàng, rồi cáo từ rời đi.
Tiêu Hề Hề đóng cửa lại, đặt điểm tâm lên bàn.
Nàng rút sách truyện dưới gối ra, vẫn đang suy nghĩ về chuyện vừa xảy ra.
Vừa nãy Thường công công nhìn thấy nàng đọc truyện.
Hắn có đi mách không?
Dù ấn tượng của nàng với Thường công công rất tốt, nhưng dù gì Thường công công cũng là người của Thái tử, nếu hắn mách với Thái tử thì rương sách truyện này của nàng sẽ mất hết!
Không được, nàng không thể mạo hiểm!
Tiêu Hề Hề nhét cuốn truyện vào rương, sau đó đóng nắp lại.
Nàng ôm chiếc rương, vác lên vai.
Rương sách này rất nặng, ít nhất cũng phải sáu bảy mươi cân, may mà nàng biết võ công, lại có nội lực chống đỡ, sức lực còn mạnh hơn so với nam tử trưởng thành.
Nàng ôm rương chạy ra khỏi Hóa Tiên cư, thẳng đến chỗ của Đại hoàng tử.
Đại hoàng tử Lạc Dạ Thần đang nghỉ ngơi trong phòng.
Trước đó y bị giam lỏng trong phủ Trần Lưu vương, không bị hành hạ nhưng cũng không sống tốt. Nhất là sau đó Cừu Viễn sai người bắt y treo trên tường thành làm con tin, bỏ đói y một ngày, dù là tinh thần hay thể xác, y cảm thấy mình đã chịu đả kích rất lớn.
Mấy ngày nay, y ngoan ngoãn ở trong phòng, không ra ngoài nhiều.
Lúc Tiêu Hề Hề vác rương chạy vào, làm Lạc Dạ Thần giật mình.
Lạc Dạ Thần ngồi dậy trên giường, kéo chăn quấn quanh người, tức giận nói "Trước khi vào cô cũng không biết cho người thông báo một tiếng sao?"
Tiêu Hề Hề thấy y lộ ra vẻ sợ hãi quá mức, vội trấn an y.
"Đừng sợ, ta sẽ không làm gì người."
Lạc Dạ Thần càng tức giận hơn "Dù cô muốn làm gì ta, ta cũng không sợ!"
Đùa chắc! Y đường đường là Đại hoàng tử, sao có thể sợ một nữ nhân yếu đuối?!
Tiêu Hề Hề nhìn trái rồi nhìn phải, đánh giá căn phòng một hồi, cố gắng tìm một nơi giấu đồ.
Lạc Dạ Thần thấy nàng làm lơ mình thì càng thêm tức giận.
"Này! Cô có nghe bổn hoàng tử nói gì không?!"
Tiêu Hề Hề hời hợt nói "Nghe rồi, nghe rồi."
Nàng phát hiện gầm giường trống không, hình như có thể giấu đồ.
Vì vậy nàng nhanh chóng chạy đến, quỳ một gối xuống, đặt chiếc rương xuống.
Lạc Dạ Thần thấy nàng quỳ trước mặt mình, lửa giận trong lòng y lập tức giảm đi rất nhiều.
Y ho nhẹ một tiếng, giả vờ nói "Nêu cô đã thành tâm xin lỗi, vậy ta miễn cưỡng tha thứ cho cô một lần, sau này trước khi vào nhớ cho người thông báo một tiếng, đừng tùy tiện xông vào. Ta dù gì cũng là nam tử trưởng thành, còn cô là phi tần của Thái tử, chúng ta phải tránh hiềm nghi."
Tiêu Hề Hề hoàn toàn không nghe y nói gì.
Nàng đẩy mạnh chiếc rương vào gầm giường.
Lạc Dạ Thần nghe thấy tiếng vật nặng cọ xát với mặt đất, cuối cùng phát giác có điều không ổn.
Y cảnh giác hỏi "Cô nhét cái gì dưới gầm giường của ta?"