Biết Thái tử gặp khách quý, Tiêu Hề Hề nói muốn ra ngoài hít thở không khí.
Nàng làm vậy để tránh hiềm nghi, thứ hai là để lười biếng.
Lạc Thanh Hàn thấy nàng muốn trốn, cũng không bắt ép, chỉ nhàn nhạt nói.
"Đừng đi xa."
"Vâng."
Tiêu Hề Hề đứng dậy, bước ra ngoài.
Nàng không đi đâu xa, mà đến phòng Đại hoàng tử.
Lạc Dạ Thần nghe thấy bên ngoài ồn ào, y đang thò đầu nhìn ra, muốn biết bên ngoài xảy ra chuyện gì.
Y thấy Tiêu Hề Hề đi tới, tức thì rụt đầu lại, cảnh giác hỏi.
"Sao cô lại đến nữa?"
Tiêu Hề Hề chú ý đến hành động vừa rồi của y, bèn chủ động giải thích.
"Người tới là Tây Lăng vương."
Lạc Dạ Thần lập tức bị chủ đề này thu hút.
Trong lòng y rất tò mò, nhưng ngoài mặt lại bày khí chất của Đại hoàng tử, bá đạo hỏi.
"Sao cô biết là Tây Lăng vương? Cô biết ông ấy à?"
Tiêu Hề Hề tự nhiên ngồi vào bàn, cầm bánh ngọt trên bàn, vừa ăn vừa nói "Ta không biết ông ấy, nhưng Thái tử biết."
Lạc Dạ Thần tức giận vì bộ dạng tự nhiên của nàng.
"Ai cho cô ngồi? Ai cho cô ăn? Cô bỏ bánh ngọt xuống cho ta!"
Tiêu Hề Hề "Đừng giận mà, ta không ăn chùa bánh của người, ta có thể xem bói cho người, xem như trả tiền cho bánh ngọt."
Lạc Dạ Thần vô cùng khinh thường "Cô thế này mà còn biết bói toán? Lừa đảo thì đúng hơn!"
Tiêu Hề Hề chậm rãi nói "Ấn đường của người hơi đỏ, có vẻ như sao Hồng Loan chuyển động, vận đào hoa sẽ đến nhanh thôi. Nhưng mà người phải cẩn thận, đào hoa này có sát khí, có thể là một mối nghiệt duyên đó."
Lạc Dạ Thần càng nghe, sắc mặt càng đen lại.
"Cô ăn nói bậy bạ thì cũng thôi đi, còn nguyền rủa ta gặp phải nghiệt duyên!"
Tiêu Hề Hề "Ta có lòng tốt nhắc nhở người, nếu người không tin, có thể sẽ chịu thiệt đó."
Lạc Dạ Thần cho rằng nàng đang nói bậy, sắc mặt ngày càng không vui "Nếu cô biết bói toán thật, cô nên tự tính xem mình còn sống được bao nhiêu năm?"
Tiêu Hề Hề "Không cần tính, ta còn sống ba năm nữa."
Lạc Dạ Thần sững người một lúc.
Hiển nhiên là y không ngờ Tiêu Hề Hề lại đưa ra con số chính xác như vậy.
Y không tin được "Vì muốn lừa người khác, cô còn tự nguyền rủa mình? Có cần ác độc đến vậy không?"
Tiêu Hề Hề nghiêm túc nói nhảm "Người có biết, cả đời một người nhiều nhất có thể ăn ba tấn thức ăn, theo lượng ăn hiện tại của ta, ước tính trong ba năm ta sẽ ăn hết ba tấn thức ăn, sau đó ta sẽ chết, cho nên ta không có gạt người, ta đang nói thật."
Đầu Lạc Dạ Thần đầy chấm đen "Cô nghe từ đâu ra mấy lời nhảm nhí này vậy?"
Tiêu Hề Hề "Là người hiểu biết nông cạn."
Lúc này, cửa phòng chợt bị gõ vang.
Giọng của Thường công công vọng qua cửa.
"Đại hoàng tử, Thái tử mời người qua đó một chuyến."
Lạc Dạ Thần đứng dậy mở cửa, cau mày hỏi "Gọi ta có chuyện gì?"
Thường công công "Tây Lăng vương đến, Thái tử đang tiếp đón, Thái tử cũng muốn người gặp Tây Lăng vương."
Lạc Dạ Thần không biết nhiều về vị hoàng thúc Tây Lăng vương này, nhưng đối phương là trưởng bối, cũng đã chạm mặt rồi thì nên chào hỏi đàng hoàng.
Thế nên Lạc Dạ Thần không do dự gì nhiều, đến phòng Thái tử đang ở.
Trong phòng chỉ còn lại một mình Tiêu Hề Hề.
Nàng tiếp tục vui vẻ ăn bánh ngọt.
Sau khi nàng ăn hết chỗ bánh ngọt trên bàn, cuối cùng Đại hoàng tử cũng quay lại.
Lúc vào cửa, bước chân y loạng choạng, gò má hơi ửng hồng, ánh mắt mơ hồ, xem ra là say rượu.
Tiêu Hề Hề thấy y như vậy, chợt nghĩ đến mèo đực đang động dục.
Nàng ngập ngừng hỏi "Người sao vậy? Uống lộn thuốc à?"
Lạc Dạ Thần ngớ ngẩn cười khúc khích "Vừa nãy ta gặp tiên nữ."
Tiêu Hề Hề "Không phải vừa nãy người đi gặp Thái tử và Tây Lăng vương sao? Người đừng nói với ta, người cảm thấy Tây Lăng vương giống tiên nữ? Khẩu vị của người không nặng tới vậy chứ?"
Lạc Dạ Thần thu hồi nụ cười ngớ ngẩn của mình, trừng mắt với nàng.
"Cô nói bậy bạ gì đó? Ta đang nói con gái của Tây Lăng vương."
Tiêu Hề Hề sắp xếp cẩn thận mối quan hệ giữa họ, không khỏi ngạc nhiên.
"Không đúng, Tây Lăng vương là hoàng thúc của người, theo lý con gái của ông ấy là đường tỷ hoặc biểu muội của người, nhìn bộ dạng phơi phới ý xuân của người, không lẽ người muốn làm một đoạn tình lσạи ɭυâи à?"
Lạc Dạ Thần kiềm lại xúc động muốn chửi rủa, nghiến răng giải thích "Nàng không phải con gái ruột của Tây Lăng vương, nàng là con gái nuôi!"
Tiêu Hề Hề chợt nhận ra "Thì ra là nghĩa nữ! Phải nói sớm chứ, làm sợ muốn chết."
Lạc Dạ Thần "Bộ dạng vừa rồi của cô không giống đang sợ, mà phấn khích như đang đọc sách truyện."
Tiêu Hề Hề che miệng cười "Ha ha ha."
Lạc Dạ Thần chợt nhớ lại lời nàng nói vừa nãy.
Vừa nãy nàng nói sao Hồng Loan chuyển động, vận đào hoa sẽ đến.
Kết quả chớp mắt đã gặp được nghĩa nữ của Tây Lăng vương, khiến y phải lòng nàng từ cái nhìn đầu tiên.
Nói ra, Tiêu Hề Hề bói khá chính xác.
Chẳng qua Lạc Dạ Thần vẫn nhớ câu nghiệt duyên của Tiêu Hề Hề, không khỏi cau mày "Cô biết bói toán thật sao?"
Tiêu Hề Hề thành thật trả lời "Biết."
Lạc Dạ Thần vẫn còn nghi ngờ "Cô chắc chắn đang giả thần giả quỷ!"
Y quyết định rồi, sau khi về kinh sẽ nhờ Thiên Nhất đạo nhân xem vận đào hoa cho mình.
So với Tiêu trắc phi ăn nói bậy bạ trước mặt, rõ ràng Thiên Nhất đạo nhân đáng tin hơn.
Tiêu Hề Hề cũng không cưỡng ép.
Con người luôn có tâm lý may mắn, cảm thấy mình sẽ không xui xẻo.
Cả người thông minh như Thái tử, ban đầu cũng gặp phải xui xẻo rồi mới bắt đầu tin những gì nàng nói.
Dù sao nàng cũng đã nhắc nhở, còn Lạc Dạ Thần chọn gì, đó là chuyện của y, nàng không quản nhiều như vậy.
Thường công công đi tới.
"Trắc phi nương nương, Tây Lăng vương đi rồi, Thái tử mời người về."
Tiêu Hề Hề trở về phòng của Thái tử.
Trong phòng chỉ còn một mình Thái tử, trên bàn vẫn còn trà bánh chưa dùng đến.
Thường công công sai người dọn xuống, thay bằng trà bánh mới.
Tiêu Hề Hề tò mò hỏi "Nghe Đại hoàng tử nói Tây Lăng vương lần này vào kinh dẫn theo một nghĩa nữ."
Lạc Thanh Hàn không giấu giếm, kể những gì hắn biết.
"Tây Lăng vương phi mất sớm, không để lại con cái gì cho Tây Lăng vương, mà Tây Lăng vương cũng không có ý định tái hôn, hiện vẫn chưa có con nên đã nhận nuôi một cô con gái. Nghĩa nữ này con gái của huynh trưởng Tây Lăng vương phi, nghe nói cô nương ấy có hơi giống Tây Lăng vương phi, Tây Lăng vương nuôi cô nương ấy bên cạnh, hẳn là để tưởng nhớ."
Tiêu Hề Hề "Nghĩa nữ của ông ấy năm nay bao nhiêu tuổi?"
Lạc Thanh Hàn "Cũng cỡ nàng."
Tiêu Hề Hề "Cô nương ấy vẫn chưa có hôn phối phải không?"
Lạc Thanh Hàn không trả lời, hỏi ngược lại "Sao nàng lại quan tâm đến nghĩa nữ của Tây Lăng vương quá vậy?"