Tiêu Hề Hề ngủ không bao lâu đã thức dậy.
Lần này nàng bị người khác đánh thức.
Thanh Tùng quỳ trên đất lo lắng nói.
"Nương nương, không hay rồi, Bảo Cầm cô nương bị bắt rồi!"
Cơn buồn ngủ còn sót lại của Tiêu Hề Hề tức thì biến mất.
Nàng hỏi "Rốt cuộc có chuyện gì? Ngươi nói rõ xem."
Thanh Tùng kể lại toàn bộ.
Hôm nay là mùng một, là ngày chủ tử các cung nhận bổng lộc.
Bây giờ Tiêu trắc phi quản lý nội vụ Đông cung, nhưng Tiêu Hề Hề vốn không quan tâm, những chuyện vặt này đều do Bảo Cầm lo liệu.
Sáng sớm hôm nay, bên Thiếu phủ đã gửi bổng lộc tháng này tới Đông cung.
Vì quá nhiều việc phải làm nên bọn họ đặt đồ xuống rồi vội vã rời đi.
Bảo Cầm luôn làm việc rất cẩn thận, trước tiên nàng đếm lại một lượt, phát hiện số lượng không đúng, ít hơn dự kiến.
Nàng nghĩ bên Thiếu phủ xảy ra sai sót, trước đây chuyện này cũng đã từng xảy ra.
Thông thường thiếu đồ thì bù thêm là được.
Bảo Cầm lập tức đến Thiếu phủ yêu cầu bọn họ bù thêm, nhưng Thiếu phủ không thừa nhận thiếu đồ, mà nói Bảo Cầm tham ô, mới dẫn đến thiếu sót.
Tổng quản Thiếu phủ ra lệnh giải Bảo Cầm đến Thận Hình Ti thẩm vấn.
Thận Hình Ti không phải nơi tốt lành gì, nếu Thanh Tùng đến đó thật, dù không chết cũng mất một lớp da.
Tiêu Hề Hề nhanh chóng thức dậy rửa mặt thay y phục, sau đó ngồi kiệu đến Thiếu phủ.
Thanh Tùng vừa chạy bên cạnh vừa hỏi.
"Nương nương, có cần báo chuyện này với Thái tử Điện hạ không?"
Tiêu Hề Hề biết Thiếu phủ thuộc quản lý trực tiếp của Hoàng hậu, rất có thể chuyện hôm nay do Hoàng hậu chỉ thị, nếu không một tổng quản Thiếu phủ cỏn con sẽ không dám ngang nhiên làm khó sủng phi của Thái tử.
"Chắc bây giờ Thái tử vẫn chưa hạ triều, ngươi chờ ở ngoài điện Nghị Sự, thấy Thái tử ra ngoài thì mau chóng nói cho Thái tử biết."
"Vâng."
Thanh Tùng chạy nhanh về hướng điện Nghị Sự.
Tiêu Hề Hề chê thái giám khiêng kiệu quá chậm.
Nàng bảo thái giám đặt kiệu xuống, rồi nhảy xuống đất chuẩn bị chạy đến Thiếu phủ.
Kết quả nàng còn chưa đến Thiếu phủ đã thấy Bảo Cầm và Triệu Hiền đang đi về phía này.
Bảo Cầm rất ngạc nhiên khi thấy Tiêu trắc phi.
Nàng nhanh chóng chạy lại hành lễ.
"Nương nương, sao người lại ở đây?"
Tiêu Hề Hề "Ta nghe nói em bị người của Thiếu phủ bắt, bọn họ muốn đưa em tới Thận Hình Ti, ta lo em chịu thiệt nên mới chạy đi tìm, em sao rồi? Có bị thương ở đâu không?"
Bảo Cầm lắc đầu "Nô tỳ không sao, may là Triệu tướng quân cứu nô tỳ kịp thời, nô tỳ mới không bị những người đó cưỡng ép đưa đến Thận Hình Ti."
Tiêu Hề Hề thuận theo ánh mắt của Bảo Cầm nhìn sang Triệu Hiền, ánh mắt nàng đầy tò mò.
Triệu Hiền chắp tay với nàng "Mạt tướng phụng lệnh của Thái tử âm thầm bảo vệ an toàn cho Tiêu trắc phi và tất cả người trong điện Thanh Ca."
Tiêu Hề Hề "Làm sao Thái tử biết chúng ta sẽ gặp chuyện không hay?"
Triệu Hiền "Mạt tướng không biết."
Tiêu Hề Hề "Ngươi cứ đưa Bảo Cầm đi như vậy, người bên Thiếu phủ chắc sẽ không dễ dàng bỏ qua?"
Triệu Hiền "Mạt tướng chỉ nghe lệnh của Thái tử Điện hạ, người khác nghĩ gì không liên quan đến mạt tướng."
Tiêu Hề Hề giơ ngón tay cái lên "Ngầu!"
Triệu Hiền không biết ngầu là ý gì, nhưng nhìn dáng vẻ thì hình như là đang khen.
"Nương nương quá khen."
Anh trai ngầu Triệu Hiền hộ tống hai người về điện Thanh Ca.
Trên đường đi, Bảo Cầm kể lại mọi chuyện một lượt.
Nội dung cũng tương tự như những gì Thanh Tùng nói.
Bảo Cầm thoát hiểm nhưng không vui lắm mà càng lo lắng thêm.
"Nô tỳ cảm thấy tổng quản Thiếu phủ lần này nhắm vào người, nếu hôm nay người đến Thiếu phủ thật, bọn họ nhất định sẽ nhân cơ hội kéo người xuống nước. Tuy kế hoạch của bọn họ bị Triệu tướng quân phá hỏng, nhưng lần này thất bại, rất có thể sẽ còn lần sau, từ nay về sau người nhất định phải cẩn thận."
Tiêu Hề Hề an ủi nàng "Em đừng lo quá, bên ngoài không an toàn, sau này chúng ta hạn chế ra ngoài là được."
Bảo Cầm thở dài "Bây giờ cũng chỉ đành như vậy."
Bọn họ vừa về điện Thanh Ca, Thái tử cũng đến.
Lạc Thanh Hàn vừa hạ triều đã nghe Thanh Tùng báo chuyện Bảo Cầm bị bắt.
Hắn sớm đã lệnh cho Triệu Hiền bảo vệ người trong điện Thanh Ca, Triệu Hiền là người rất đáng tin, chỉ cần có Triệu Hiền, Bảo Cầm sẽ không xảy ra chuyện gì.
Cho nên hắn không đến Thiếu phủ mà đi thẳng tới điện Thanh Ca.
Quả nhiên, Bảo Cầm vẫn bình an vô sự, không có chuyện gì xảy ra.
Nàng quỳ xuống hành lễ tạ ơn Thái tử, nếu Thái tử không lường trước, sắp xếp người từ trước, hôm nay nàng nhất định sẽ chịu khổ.
Lạc Thanh Hàn bảo nàng đứng dậy, quay sang hỏi Triệu Hiền.
"Rốt cuộc là chuyện gì?"
Triệu Hiền thành thật trả lời "Tổng quản Thiếu phủ muốn dùng Bảo Cầm cô nương dụ Tiêu trắc phi ra ngoài."
Lạc Thanh Hàn không hề ngạc nhiên.
Thiếu phủ quản lý chi tiêu của hoàng cung, là một chức vị béo bở trong mắt mọi người, Tần hoàng hậu nắm chặt Thiếu phủ trong tay, không cho ai nhúng tay vào.
Tổng quản Thiếu phủ hiện tại do Tần hoàng hậu đề bạt, xem như là tâm phúc có ích của Tần hoàng hậu.
Dù Nhàn phi, Ninh phi và Huệ phi mượn danh nghĩa tổ chức thọ yến cho Thái hậu để tước đoạt quyền hành trong tay Tần hoàng hậu, nhưng tổng quản Thiếu phủ vẫn đứng về phía Tần hoàng hậu, có thể nói là rất trung thành.
Hôm nay tổng quản Thiếu phủ gây ra chuyện này, rõ ràng là Tần hoàng hậu muốn ra tay với Tiêu trắc phi.
Tại sao Tần hoàng hậu lại phí sức đối phó với một trắc phi nhỏ bé của Thái tử?
Chỉ có một lý do.
Vì Tiêu trắc phi đã biết gian tình của bà với Tây Lăng vương.
Bà muốn bịt miệng.
Lạc Thanh Hàn ra hiệu cho mọi người lui xuống, chỉ còn lại Tiêu Hề Hề.
Hắn nhìn Tiêu Hề Hề trước mặt, nghiêm túc nói.
"Từ hôm nay, tất cả không được bước ra điện Thanh Ca một bước. Ta sẽ tăng cường phòng vệ, ngăn người khác đến gần điện Thanh Ca."
Tiêu Hề Hề ngoan ngoãn gật đầu đáp vâng.
Lạc Thanh Hàn xoa xoa đầu nàng, giọng điệu chậm lại "Ta đã phái người điều tra chuyện của Hoàng hậu và Tây Lăng vương, bọn họ sẽ không nhảy nhót được quá lâu, khoảng thời gian này chỉ đành để nàng chịu ấm ức rồi."
Tiêu Hề Hề không cảm thấy ấm ức.
Có thể mỗi ngày an tâm làm ổ, ăn no chờ chết trong điện Thanh Ca, quả thật là cuộc sống mà nàng hằng mơ ước!
Nàng chủ động nắm tay Thái tử, nghiêm túc nói.
"Người cứ từ từ, đừng vội vàng quá, ta có thể ở điện Thanh Ca cả đời, vĩnh viễn không ra ngoài."
Lạc Thanh Hàn "......"
Hắn thử xoay chuyển bản chất cá muối của nữ nhân này, nghiêm túc khuyên.
"Con người vẫn cần ra ngoài đi dạo nhiều hơn, chờ những phiền phức này qua đi, ta sẽ dẫn nàng ra ngoài đi dạo."
Tiêu Hề Hề gật đầu, sâu sắc nói.
"Đúng vậy, con người nhất định phải ra ngoài đi dạo nhiều hơn, nếu không sẽ không biết nằm ở nhà thoải mái như thế nào."