Dù Tây Lăng vương đã cố che giấu nhưng Hoàng đế vẫn phát hiện chuyện ông bệnh liệt giường.
Hoàng đế đặc biệt phái Cam Phúc đến thăm Tây Lăng vương, còn dẫn theo hai thái y.
Tây Lăng vương không thể trốn tránh nên chỉ đành chấp nhận cho hai thái y chẩn trị.
Hai thái y lần lượt bắt mạch cho ông, nét mặt kỳ quái nhìn nhau.
Bọn họ hành y nhiều năm, tinh thông y thuật, đương nhiên vừa nhìn là biết Tây Lăng vương trúng độc.
Nhưng lại không biết trúng độc gì?
Tây Lăng vương nhìn dáng vẻ này của bọn họ, thì biết bọn họ cũng không biết làm sao giải độc, trong lòng thất vọng, bất đắc dĩ thở dài.
"Nói thật, hai ngày trước ta đang nghỉ trong vườn thì vô tình bị một con rắn độc cắn. Độc của con rắn đó rất mạnh, sau khi bị cắn ta thấy chóng mặt, lúc phản ứng lại thì con rắn độc đó đã biến mất, hai ngày nay ta đã mời hết đại phu trong thành, nhưng vẫn không có tiến triển gì."
Cam Phúc hỏi "Sao vương gia không cho người gọi thái y? Thái y trong cung không phải tốt hơn đại phu nhân gian nhiều sao?"
Tây Lăng vương cười khổ "Nếu ta mời thái y, nhất định sẽ kinh động Hoàng đế và Thái hậu, ta không muốn hai người họ lo lắng vì chút chuyện nhỏ nhặt này."
Cam Phúc thở dài "Tấm lòng của vương gia thật khiến người khác cảm động."
Hai thái y kê đơn, dặn dò một vài chuyện rồi cùng Cam Phúc vào cung phục mệnh.
Tây Lăng vương cầm đơn thuốc xem thử, đều là dược liệu làm ấm cơ thể, không có tác dụng gì lớn.
Ông vứt đơn thuốc đi, lạnh lùng nói.
"Không có tin gì của Tiêu trắc phi sao?"
Tạ Sơ Tuyết nhẹ nhàng trả lời "Mọi cổng thành đều do người của Tuần Phòng Ti canh gác, kể cả phủ Trung Võ tướng quân và cổng cung đều có người theo dõi, không có dấu vết của Tiêu trắc phi."
Ánh mắt Tây Lăng vương tối sầm "Nếu ả không rời thành, cũng không về nhà hay hoàng cung, vậy ả còn có thể đi đâu?"
Vết thương đau âm ỉ nhắc nhở ông, chính Tiêu trắc phi đã hại ông thành thế này.
Tham vọng và sự nghiệp của ông đều vì ả mà tổn thất nặng nề!
Mỗi khi nghĩ đến ả, mắt ông lại đỏ bừng.
Tạ Sơ Tuyết không thể trả lời.
Nói thật, nàng không ngờ một kế hoạch toàn diện như vậy lại xảy ra sơ sót vì Tiêu Hề Hề.
Ả rõ ràng chỉ là một nữ nhân ngu ngốc dựa dẫm vào Thái tử.
Tạ Sơ Tuyết mím môi nói "Nếu biết sớm, khi đó bắt được Tiêu trắc phi đã gϊếŧ luôn ả rồi."
Nếu ả chết sẽ không có nhiều rắc rối như vậy xảy ra.
Tây Lăng vương "Bây giờ có nói gì cũng vô dụng, báo cho Tần gia, bảo người của Tuần Phòng Ti rút lui, không cần theo dõi nữa."
Tạ Sơ Tuyết "Tại sao?"
Tây Lăng vương "Đã ba ngày rồi vẫn chưa tìm được Tiêu trắc phi, tức là ả đã không còn ở trong thành, theo dõi tiếp cũng chỉ phí sức lực."
Tạ Sơ Tuyết cau mày "Ả rời thành có thể đi đâu?"
Tây Lăng vương cười lạnh "Còn có thể đi đâu? Chắc chắn là chỗ của Thái tử."
Tạ Sơ Tuyết hạ giọng "Hiện giờ Thái tử có lẽ đã phát giác kế hoạch của chúng ta, giữ hắn lại sẽ là mầm họa, chúng ta có nên phái người đến hoàng lăng giải quyết Thái tử và Tiêu trắc phi ..."
"Không cần."
Không phải Tây Lăng vương chưa từng nghĩ đến việc gϊếŧ Thái tử để tránh phiền phức sau này.
Nhưng sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, ông tạm thời dập tắt ý định đó.
Bây giờ Hoàng đế đang lo không tìm ra lỗi của ông, nếu ông gϊếŧ Thái tử chẳng khác nào tự dâng sơ hở của mình vào tay Hoàng đế, đến lúc đó Hoàng đế nhất định sẽ không nương tay.
Hiện giờ bọn họ còn chuyện quan trọng hơn cần làm, chuyện của Thái tử có thể tạm hoãn một thời gian.
Tây Lăng vương ôm vết thương nhức nhối, ánh mắt càng thêm nham hiểm.
"Hiện giờ Thái tử là phượng hoàng gặp nạn, hắn bị đưa đến nơi như hoàng lăng, dù chúng ta không ra tay, cũng sẽ có người không kiềm được mà ra tay, chờ xem kịch hay đi."
Tạ Sơ Tuyết nhẹ giọng hỏi "Hay là chúng ta phái mấy người đến hoàng lăng theo dõi? Xem ai sẽ là người đầu tiên không kiềm được?"
"Ừm."
......
Hoàng đế nghe thái y bẩm báo xong, cau mày hỏi.
"Xác định là độc rắn?"
Một thái y lắc đầu "Vi thần không thể xác định được đó là độc gì, chất độc rất kỳ lạ, vi thần hành nghề nhiều năm, chưa từng thấy loại độc đó."
Một thái y khác nói "Xét theo vết thương thì Tây Lăng vương bị dao đâm, hẳn là trên dao tẩm độc, sau đó thông qua vết thương vào cơ thể của Tây Lăng vương."
Hoàng đế "Nói cách khác, Tây Lăng vương bị thích sát?"
Hai thái y đồng thanh đáp vâng.
Hoàng đế cười quái dị "Không ngờ Tây Lăng vương lần đầu tới Thịnh Kinh lại chọc trúng kẻ thù."
Vốn ông đang nghĩ làm sao thu hồi vương vị và đất phong của Tây Lăng vương, giờ xem ra, ông không cần ra tay mà vẫn hưởng được thành công.
Ông phất tay cho thái y lui xuống.
Thái y vừa đi, Ngũ hoàng tử Lạc Diên Chi liền bước vào.
Lạc Diên Chi dâng bài văn mình vừa viết, xin phụ hoàng chỉ bảo.
Gần đây, những chuyện này xảy ra rất thường xuyên.
Từ khi Thái tử bị giam vào hoàng lăng, triều đình hậu cung đều có tin đồn "Hoàng đế muốn phế Thái tử" có người nói thậm chí Hoàng đế đã viết xong thánh chỉ phế Thái tử, không bao lâu nữa sẽ tuyên bố.
Chuyện này bàn tán như thật, có vài người không khỏi nảy sinh ý nghĩ.
Đặc biệt là các hoàng tử và những người ủng hộ bọn họ.
Bọn họ nghĩ đây sẽ là một cơ hội tốt.
Hoàng đế phát hiện gần đây các hoàng tử vô cùng siêng năng, chẳng những chăm chỉ học hành, mà khi rảnh rỗi liên tục xuất hiện trước mặt ông, cố hết sức tạo cảm giác tồn tại.
Hoàng đế biết rõ các hoàng tử đang nghĩ gì, nhưng cũng không nói gì, dù sao cũng không phải chuyện xấu.
Các thế gia trước đây vì vụ án gian lận khoa cử mà kết thù với Thái tử gần đây lại vô cùng vui mừng, liên tục dâng tấu lên Hoàng đế, luận tội Thái tử là người không có đạo đức, không gánh được trách chiệm, không xứng làm trữ quân, hi vọng Hoàng đế phế Thái tử.
Ngoài đám kẻ thù này, trong triều cũng có rất nhiều người ủng hộ Thái tử, bọn họ đều cầu xin cho Thái tử, mong Hoàng đế khai ân để Thái tử quay về.
Ông đọc hết tấu chương rồi vứt sang một bên, không đưa ra phản hồi gì.
Nhất thời mọi người đều không rõ Hoàng đế đang nghĩ gì, thái độ của ông đối với Thái tử là thế nào.
Triều đình hậu cung vì chuyện của Thái tử mà náo loạn, nhưng bản thân Thái tử là người liên quan lúc này lại rất nhàn nhã.
Hiện giờ hắn đang vẽ tranh trong hoàng lăng.
Tiêu Hề Hề đang ngồi dưới hiên cho mèo ăn.
Trong hoàng lăng có rất nhiều mèo hoang, sau khi Tiêu Hề Hề phát hiện, nàng đến nhà bếp lấy một ít cá khô và thịt gà.
Nàng cho thức ăn vào một cái bát đặt dưới hiên nhà, mùi thức ăn nhanh chóng thu hút vài con mèo hoang.
Ban đầu bọn chúng rất cảnh giác, chỉ lảng vảng ở xa, không dám lại gần.
Nhìn gần cả ngày trời, bọn chúng không thấy nguy hiểm, cộng thêm không thể cưỡng lại hấp dẫn của đồ ngon nên di chuyển từng bước đến mép bát.