Lạc Dạ Thần mất cảnh giác bị đẩy loạng choạng suýt ngã xuống đất.
May là y nhanh nhạy kịp thời bám tay vào tường, tránh được thảm kịch ngã sõng soài.
Sau khi đứng vững, y thấy bực mình.
Nữ nhân này đúng là cọp cái, y mới do dự một lát thì đã tấn công y rồi!
Lạc Dạ Thần bực mình ngẩng đầu, hung tợn trừng mắt nhìn Bộ Sanh Yên, tức giận nói "Cô làm gì ..."
Chưa kịp nói xong y thấy một mũi tên cắm ngay chỗ mình đang đứng!
Do lực mũi tên cực mạnh, đầu mũi tên ghim xuống đất, đuôi mũi tên vẫn còn lung lay.
Lạc Dạ Thần tức thì đổ mồ hôi lạnh.
Nếu không phải vừa rồi y bị đẩy ra, bây giờ y đã bị mũi tên bắn xuyên người rồi!
Y lập tức nhìn quanh, muốn tìm ra ai đang nhắm vào mình.
Bộ Sanh Yên rút roi ra, quát lên với y.
"Sao ngài còn đứng đó? Mau báo với Hoàng đế, có thích khách!"
Hai người vừa lúc đang đứng ở cầu thang, con đường phía sau dẫn thẳng đến thành lâu, Hoàng đế, Thái hậu và những người khác đang ngồi trong thành lâu xem đua thuyền rồng.
Sông hộ thành vang vọng tiếng trống chiêng, tiếng hò la.
Âm thanh át đi tiếng hét của Bộ Sanh Yên.
Không ai nghe nàng hét trừ Lạc Dạ Thần ở gần nàng nhất.
Lạc Dạ Thần chợt thức tỉnh, vội xoay người chạy lên lầu.
Y vừa chạy vừa hét khản cổ.
"Người đâu! Có thích khách!"
Vốn cầu thang phải có lính gác, nhưng lúc này cầu thang lại không có ai.
Thấy Lạc Dạ Thần cố bỏ chạy, đám thích khách ẩn nấp lập tức bắn thêm ba mũi tên.
Bộ Sanh Yên vung roi chặn hai mũi tên, mũi tên cuối cùng đâm thẳng vào lưng Lạc Dạ Thần.
Bộ Sanh Yên lao tới, vồ từ phía sau đẩy Lạc Dạ Thần xuống đất.
Mũi tên bay qua lưng Bộ Sanh Yên.
Nàng thấy lưng mình đau rát, chắc là bị mũi tên làm xước.
Tình hình khẩn cấp, nàng mặc kệ vết thương, nhanh chóng bò dậy.
Lạc Dạ Thần cũng bò dậy theo nàng.
Hai người cùng nhìn lại, thấy hơn năm mươi thích khách đang lao về phía mình, trong đó có kẻ cầm cung tên nhắm vào Bộ Sanh Yên và Lạc Dạ Thần.
Âm thanh vù vù vang lên, một vài mũi tên bay tới!
Bộ Sanh Yên vung roi, quét sạch những mũi tên đang lao về phía mình.
Nhưng kế đó.
Một mũi tên khác bắn thẳng vào ngực nàng!
Đám thích khách cực kỳ xảo quyệt, chúng cố tình giảm tốc độ bắn mũi tên này, lúc này Bộ Sanh Yên vừa vung roi, chưa kịp rút lại nên không chặn được mũi tên này.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc.
Lạc Dạ Thần anh dũng lao tới, chắn trước mặt Bộ Sanh Yên!
Bộ Sanh Yên sững sờ, nhìn bóng lưng của nam nhân trước mặt, con ngươi run rẩy dữ dội.
Từ khi gặp Lạc Dạ Thần, Lạc Dạ Thần trước mặt nàng luôn là tên ngốc đầu óc đơn giản, tứ chi phát triển, chỉ có phá bĩnh là giỏi, nàng chưa từng nghĩ tới tên ngốc này sẽ dùng thân mình chặn mũi tên cho nàng.
Nàng thậm chí còn không hiểu tại sao y lại làm vậy?
Tuy giữa bọn họ có hôn ước nhưng không hề có tình cảm, y vốn không cần vì nàng làm đến mức này.
Lạc Dạ Thần ngã về phía sau, té lên người Bộ Sanh Yên.
Bộ Sanh Yên đưa tay đỡ lấy y.
Nàng chưa kịp cúi đầu nhìn vết thương trên ngực y thì đám thích khách đã lao tới.
Nếu thích khách muốn lên thành lâu thì phải đi qua cầu thang này.
Nhưng Bộ Sanh Yên và Lạc Dạ Thần đã chặn đường.
Đám thích khách giơ đao chém hai người!
Bộ Sanh Yên một tay vòng qua eo Lạc Dạ Thần từ phía sau, không để y trượt xuống đất, tay kia vung roi quất hai tên thích khách đang lao về phía trước.
Nàng và Lạc Dạ Thần vừa đánh vừa lui.
Đám thích khách từng bước ép tới.
Khoảng cách đến thành lâu ngày càng gần, Cấm vệ quân canh gác trên thành lâu cuối cùng cũng nghe thấy động tĩnh.
Bọn họ nhìn xống.
Không nhìn thì không biết, nhìn rồi thì sợ hãi!
Thế mà lại có thích khách, số lượng còn rất đông!
Cấm vệ quân hét lớn.
"Có thích khách, mau hộ giá!"
Đám thích khách thấy hành động bại lộ, càng trở nên hung hãn hơn, bất chấp tấn công Bộ Sanh Yên và Lạc Dạ Thần!
Bộ Sanh Yên thấy tình thế không ổn, bèn ôm chặt Lạc Dạ Thần trèo qua lan can cầu thang, dùng khinh công nhảy xuống!
Nếu chỉ một mình nàng thì có thể đáp xuống vững vàng.
Nhưng bây giờ nàng còn dẫn theo một cục tạ.
Lúc tiếp đất, Bộ Sanh Yên không may trẹo chân, sắc mặt tái nhợt vì đau.
Nàng chật vật đứng dậy nhìn Lạc Dạ Thần bên cạnh.
Lạc Dạ Thần nằm nghiêng trên đất, quay lưng về phía nàng hét lên ây da.
"Mẹ kiếp, đau quá!"
Bộ Sanh Yên nghĩ đến mũi tên bắn trúng y, tim nàng thắt lại, vội nói "Ngài đừng cử động, tránh làm vết thương nặng thêm."
Lạc Dạ Thần không để ý nhiều như vậy, trực tiếp xoay người ngồi dậy.
Bộ Sanh Yên thấy vậy giật mình, sợ y sẽ làm vết thương nặng thêm, nàng định đưa tay đỡ y nhưng thấy trên ngực y không có máu, cũng không có vết thương nào cả, chỉ có một cái lỗ trên quần áo của y.
Nàng trợn mắt khó tin "Không phải ngài trúng tên à? Sao lại không bị thương?"
"Ta có giáp kim tơ mềm hộ thân, mũi tên không thể xuyên thủng." y vừa đắc ý nói vừa kéo áo ra, lộ ra giáp kim tơ mềm đang mặc.
Bộ Sanh Yên ngẩn ra.
Còn ... còn có thao tác thế này?!
Từ sau vụ bắt cóc ở am ni cô lần trước, Lạc Dạ Thần sâu sắc ý thức được nguy hiểm, đặc biệt bỏ ra rất nhiều tiền để tìm giáp kim tơ mềm, mỗi ngày đều mặc nó, đao kiếm thông thường không thể làm y bị thương.
Giáp kim tơ mềm tỏa sáng dưới ánh mặt trời, toát ra mùi tiền.
Bộ Sanh Yên định thần lại, tức giận đấm vào ngực y.
"Sao ngài không nói sớm?!"
Dù cách một lớp áo giáp, Lạc Dạ Thần vẫn thấy l*иg ngực đau nhức.
Nữ nhân này quá là mạnh bạo!
Y ôm ngực, vô cùng ấm ức.
"Cô có hỏi đâu!"
Bộ Sanh Yên "......"
Nàng vừa nghĩ đến chuyện mình như con ngốc liều mạng bảo vệ y thì chỉ muốn đấm chết tên khốn này!
Trên thành lâu có tiếng vũ khí va chạm xen lẫn tiếng la hét sợ hãi.
Bộ Sanh Yên biết bây giờ không phải lúc nổi nóng.
Nàng đè nén tức giận nói "Cấm quân canh gác ở đây không nhiều, hẳn là có người sớm đã điều động đi, kẻ đứng sau chắc chắn có chuẩn bị, Hoàng đế và Thái hậu có thể gặp nguy hiểm, ngài mau đi cứu giá."
"Ừm!"
Lạc Dạ Thần đứng dậy, chạy được hai bước thì dừng lại bế nàng lên.
Bộ Sanh Yên vừa kinh vừa tức giận "Ngài làm gì? Thả ta xuống!"
Lạc Dạ Thần vừa đi vừa nói "Lỡ đâu quanh đây còn có thích khách khác thì sao? Chân cô cũng trẹo rồi, chạy cũng không chạy được, chẳng phải là đợi chết sao?"
Bộ Sanh Yên không ngờ tên ngốc này lại có thể nghĩ đến điểm này.
Trong lúc ngạc nhiên, nàng nhịn không được giễu cợt.
"Nếu ta chết không phải sẽ tốt hơn sao? Sau này ngài có thể cưới người khác."
Lạc Dạ Thần hùng hồn nói "Nếu cô chết, ta sẽ thành người góa vợ, cưới thêm lần nữa là tái hôn. Tái hôn không bằng lần đầu tiên, đối tượng để chọn sẽ ít hơn, nói không chừng vợ kế còn không bằng cô."