Lạc Dạ Thần sải bước về phía phòng dành riêng cho mình, nhưng trên đường lại nghe thấy có người ồn ào.
"Cô tưởng mình là ai? Chỉ là con gái nuôi mà thôi, cũng đâu phải con gái ruột của Tây Lăng vương, kiêu ngạo cái gì? Chúng ta mời cô uống một ly là vì coi trọng cô, cô đừng không biết tốt xấu!"
Lạc Dạ Thần dừng lại.
Y nhìn theo hướng phát ra tiếng, thấy ba người đang ngồi trong phòng riêng bên cạnh.
Trong đó có hai người là công tử ăn chơi nổi tiếng trong thành Thịnh Kinh, ăn uống gái gú cờ bạc chuyện nào cũng có, người còn lại là Tạ Sơ Tuyết.
Công tử ăn chơi kia không biết là say hay sao đó mà mặt đỏ bừng có hơi dữ tợn.
Bọn chúng nhét ly rượu vào tay Tạ Sơ Tuyết, cố ép nàng uống.
Tạ Sơ Tuyết không muốn uống, giơ tay từ chối lại vô tình làm đổ ly.
Rượu tạt vào người đối phương.
Hai người tức thì nổi giận đứng dậy.
"Cô làm gì đó?!"
Tạ Sơ Tuyết giật mình, vội vàng xin lỗi "Xin lỗi, ta không cố ý."
Nàng vốn xinh đẹp, vẻ hoảng hốt trên mặt càng làm nàng yêu kiều đáng thương, giống như tiên tử lạc vào nhân gian, khiến người ta muốn làm điều quá đáng với nàng.
Hai tên công tử ăn chơi vốn không có khả năng tự chủ, càng đừng nói đến chuyện lúc này đang say xỉn, đầu óc không tỉnh táo.
Bọn chúng vừa gọi mỹ nhân, vừa lao về phía Tạ Sơ Tuyết.
Sắc mặt Tạ Sơ Tuyết tái nhợt, như thỏ trắng nhỏ bị sói đói săn đuổi, hoảng sợ bỏ chạy.
Tình cờ đυ.ng phải Lạc Dạ Thần đang đứng trước cửa.
Tạ Sơ Tuyết vội vàng lùi lại, sắc mặt tái nhợt hơi ửng đỏ.
"Vương gia, sao ngài lại ở đây?"
Sau đó mắt nàng đỏ hoe, như thể nàng cảm thấy xấu hổ áy náy.
"Xin lỗi, ta ... ta không cố ý đυ.ng ngài, ta không ngờ ngài lại ở đây."
Hai tên công tử ăn chơi cũng đuổi theo.
Bọn chúng nhìn thấy Lạc Dạ Thần cũng sửng sốt.
Thành Thịnh Kinh cũng không lớn mấy, giữa những tên công tử ăn chơi cũng thỉnh thoảng qua lại.
Trước đây, Lạc Dạ Thần từng cùng hai người này uống rượu khoe khoang, cũng xem như là bạn nhậu.
Hai tên công tử ăn chơi đứng không vững, cả người nồng nặc mùi rượu, nhìn thấy đã say khướt.
Bọn chúng cười ha hả.
"Vương gia cũng ở đây, trùng hợp thật, hay là chúng ta chơi cùng đi?!"
Tạ Sơ Tuyết vội nép người về phía Lạc Dạ Thần, dáng vẻ yếu ớt cầu cứu.
Nàng nhỏ giọng "Ta đi ngang qua đây thì bị bọn họ kéo vào, bọn họ ép ta uống, ta không còn cách nào khác đành uống một ly, nhưng bọn họ được nước làm tới, ép ta phải uống say, ta ... ta tốt xấu gì cũng là nghĩa nữ của Tây Lăng vương, sao có thể để bọn họ bắt nạt như vậy?!"
Nói xong nàng quay mặt đi, khuôn mặt xinh đẹp đầy xấu hổ tức giận.
Nếu Lạc Dạ Thần ở nơi khác gặp loại chuyện này, y thậm chí không thèm nhìn lấy một giây, nhưng đây là Lưu Quang Các, là tài sản của mẫu thân y, mà y chính là chủ ở đây, nếu đám người này gây ra chuyện gì ở Lưu Quang Các, thì y và mẫu thân đều sẽ mất mặt.
Lạc Dạ Thần còn có hẹn, không có kiên nhẫn lý luận với hai tên công tử ăn chơi này, bèn nói với chưởng quầy phía sau.
"Ném hai tên này ra ngoài."
Hai tên công tử ăn chơi đó đều xuất thân thế gia, những người khác phải nể mặt ba phần, nhưng Lạc Dạ Thần hoàn toàn không kiêng nể gì.
Đối phương xuất thân cao thì có cao bằng y không?
Trong cùng thế hệ, ngoài Thái tử thì trong Thịnh Kinh không còn ai có thể khiến y kiêng nể!
Chưởng quầy lập tức gọi vài hầu bàn cao lớn khỏe mạnh đến.
Hai tên công tử ăn chơi thấy thế muốn phát tiết, nhưng do uống quá nhiều, tay chân không còn sức, không chống cự nổi những hầu bàn mạnh mẽ kia.
Bọn chúng chửi rủa luôn miệng, mấy hầu bàn cưỡng ép kéo bọn chúng ra ngoài.
Tạ Sơ Tuyết hành lễ với Lạc Dạ Thần, khuôn mặt xinh đẹp hơi ửng hồng, cảm kích nói.
"Đa tạ vương gia ra tay giúp đỡ, nếu hôm nay không có ngài, ta không biết phải làm sao nữa."
Lạc Dạ Thần qua loa đáp "Ừm, ta còn có việc, cô tự nhiên đi."
Y quay người rời đi.
Tạ Sơ Tuyết vội bắt lấy cánh tay y.
Lạc Dạ Thần dừng lại, nhìn cánh tay đang bị nắm.
Tạ Sơ Tuyết vội rút tay lại, mặt càng đỏ hơn, cả người luống cuống trông như không biết làm sao.
"Xin lỗi, là ta quá đường đột, ta chỉ ... ta chỉ muốn nói xin lỗi, trước đây ngài tốt với ta như vậy, nhưng ta lại không trân trọng, còn nói những lời quá đáng với ngài."
Khi nói chuyện, mắt nàng đỏ hoe, giọng dần trầm xuống, trông rất đáng thương.
Chưởng quầy đang đi theo Lạc Dạ Thần thấy vậy, mỉm cười hiểu ý quay người đi, giả như không thấy gì.
Lạc Dạ Thần nhướng mày nhìn "Bây giờ chắc cô không định hối hận quay đầu đó chứ?"
Tạ Sơ Tuyết vội nói "Không, ta thật sự chỉ muốn thành tâm xin lỗi ngài, ta biết ngài đã định hôn với đại tiểu thư phủ Định Viễn Hầu, ta sẽ không xen vào giữa hai người, ta ..."
Nói đến đây, nàng đột nhiên thấy hơi choáng, cơ thể lảo đảo.
Biểu cảm của nàng hơi mơ hồ.
"Vương gia, ta chóng mặt quá, trong rượu và thức ăn vừa nãy có thuốc."
Nói xong, cơ thể nàng mềm nhũn, ngã thẳng về phía Lạc Dạ Thần.
Lạc Dạ Thần theo bản năng đưa tay ra đỡ nàng.
Chợt có tiếng hét lạnh lùng ngoài cửa.
"Hai người đang làm gì?!"
Lạc Dạ Thần sững người.
Y thầm nghĩ, không trùng hợp đến thế chứ?!
Y cứng ngắc quay cổ, nhìn về phía phát ra tiếng thấy Bộ Sanh Yên đang đứng ngoài cửa.
Một tay nàng chống nạng, tay kia được nha hoàn dìu.
Nàng giận dữ trừng mắt nhìn Lạc Dạ Thần và Tạ Sơ Tuyết, ánh mắt sát khí đằng đằng như thể chính thất bắt gian tại trận.
Lạc Dạ Thần sợ hãi hít khí lạnh.
Y dứt khoát đẩy nữ nhân trong tay mình ra.
Trước chứng kiến của mọi người, Tạ Sơ Tuyết ngã mạnh xuống đất.
Một đại mỹ nhân cứ thế ngã sấp mặt trước mọi người.
Chưởng quầy có hơi không nỡ nhìn.
Lạc Dạ Thần lập tức giơ hai tay, thể hiện sự vô tội "Ta không làm gì cả, là cô ta tự vồ tới!"
Tạ Sơ Tuyết bị ngã đau nên cũng tỉnh dậy.
Nàng đỡ trán, trông ngỡ ngàng vô tội.
"Vương gia, ta làm sao vậy?"
Giọng nói yêu kiều mềm mại của nàng lọt vào tai Bộ Sanh Yên chẳng khác nào khıêυ khí©h, khiến cơn giận của Bộ Sanh Yên càng thêm mãnh liệt.
Bộ Sanh Yên hất tay nha hoàn ra, chống nạng bước vào Lưu Quang Các.
Lạc Dạ Thần sợ hãi khi thấy ánh mắt rực lửa của nàng, y vô thức lùi lại.
Lúc này, y cảm thấy có mặc giáp kim tơ mềm cũng vô dụng.
Hôm nay y nhất định sẽ bị con cọp cái này đánh chết!
Bộ Sanh Yên tức giận nói "Ngươi đứng yên đó!"
Lạc Dạ Thần chỉ đành đứng yên.
Y đưa tay tóm lấy chưởng quầy đang lùi về sau, đồng thời dùng sức kéo chưởng quầy ra trước mặt mình.
Chưởng quầy bị ép trở thành tấm bia, trong lòng không ngừng than khổ.