Sự chua chát trong mấy lời này rõ ràng đến mức Bộ Sanh Yên vừa nói xong đã hối hận.
Nhưng lời đã nói ra không thể nào rút lại.
Nàng đành quay mặt đi, không nhìn Lạc Dạ Thần nữa.
Lạc Dạ Thần im lặng cười.
Nha hoàn thấy bầu không khí hiện giờ hơi kỳ lạ, nàng là người ngoài không tiện ở đây nên chủ động lên tiếng.
"Tiểu thư, nô tỳ đi xem thử xe ngựa của chúng ta đã đỗ đúng chỗ chưa."
Bộ Sanh Yên gật đầu "Ừm."
Nha hoàn buông cánh tay nàng, xoay người rời khỏi sân.
Sau khi nha hoàn đi, trong sân chỉ còn lại Bộ Sanh Yên và Lạc Dạ Thần.
Lạc Dạ Thần "Muội nghe ta giải thích đã."
Bộ Sanh Yên vẫn nghiêng mặt, vô cảm nhìn hoa phù dung bên cạnh, thản nhiên nói "Được, ngươi giải thích, ta nghe."
Lạc Dạ Thần mở miệng, muốn nói gì đó lại phát hiện y đã nói hết mọi chuyện rồi, bây giờ cũng không cần bổ sung gì nữa.
Y bất lực rũ vai.
"Thật ra chuyện xảy ra như ta đã nói, cô ta chủ động vồ về phía ta. Ta nhất thời không kịp suy nghĩ mới đưa tay ra đỡ cô ta. Ta vừa thấy cô ta thì muội đã tới rồi, ta đâu ngờ mọi chuyện lại trùng hợp như vậy?!"
Bộ Sanh Yên tức giận cười "Ý ngươi là đang trách ta đến không đúng lúc à?"
Lạc Dạ Thần vội phủ nhận "Không có, ta không có ý đó! Ta chỉ cảm thấy mình thật xui xẻo, tại sao chuyện tồi tệ như vậy lại xảy ra với ta?!"
Trong phòng riêng ở tầng hai.
Tiêu Hề Hề vừa cầm một cái bánh đang định ăn thì nghe thấy giọng nói quen thuộc từ dưới lầu truyền đến.
Nàng đến gần cửa sổ nhìn xuống, thấy Lạc Dạ Thần và Bộ Sanh Yên đang đứng trong sân nói chuyện.
Nét mặt Bộ Sanh Yên nghiêm túc, trông rất không vui.
"Từ lâu ta đã nghe nói ngươi rất thích Tạ Sơ Tuyết, trước đây thậm chí ngươi còn đến cầu hôn cô ta. Nhìn bộ dạng của cô ta bây giờ chắc hẳn là chưa quên tình cũ. Nếu đã như vậy thì tốt nhất hai người nên quay lại với nhau, tránh để ta mắc kẹt giữa hai người."
Nhắc đến chuyện trước kia, Lạc Dạ Thần khó tránh có hơi chột dạ.
Y ngượng ngùng nói.
"Đều là chuyện cũ lắm rồi, nếu muội không nhắc đến, ta đã quên mất rồi. Lúc đầu ta bị ma quỷ che mắt, tưởng cô ta là tiên nữ thuần khiết trong sáng. Sau này ta mới biết mình nhìn nhầm người, bụng dạ cô ta nhiều ý định xấu xa như tổ ong ấy, ai dính líu đến cô ta đều sẽ gặp xui xẻo."
Bộ Sanh Yên bĩu môi "Nam nhân các người không phải thích kiểu như cô ta sao?"
Lạc Dạ Thần nhanh chóng tẩy trắng.
"Bây giờ ta ghét nhất là kiểu như cô ta, nói chuyện cứ vòng vo, cố ý úp mở gây hiểu lầm, sau khi xảy ra chuyện thì giả vờ vô tội. May mà ta nhìn rõ bộ mặt thật của cô ta, nếu không ta vẫn bị cô ta chơi xỏ!"
Bộ Sanh Yên hừ lạnh một tiếng "Ngu ngốc như ngươi, bị chơi xỏ là đáng đời."
Lạc Dạ Thần thận trọng tiến lên một bước.
"Chúng ta đừng đứng đây nữa, ta dìu muội vào trong ngồi."
Bộ Sanh Yên lập tức chống nạng lùi lại một bước, không vui nói.
"Không cần, hôm nay ta cố ý hẹn ngươi ra ngoài là vì ta có chuyện muốn nói với ngươi. Vốn ta muốn đợi ăn tối xong rồi nói, nhưng bây giờ xem ra không cần thiết. Chúng ta cứ nói rõ ràng ở đây đi."
Lạc Dạ Thần đại khái có thể đoán được nàng muốn nói gì.
Y khô khan nói "Ta dù gì cũng là một nửa chủ nhân của nơi này. Muội đến đây với tư cách là khách, ta thậm chí còn không mời nổi muội một tách trà, thật sự không hợp lý. Chúng ta vào phòng ngồi xuống, vừa uống trà vừa nói chuyện đi."
Bộ Sanh Yên kiên trì nói "Ta không thích uống trà. Dù sao ở đây cũng không có ai nên ta sẽ nói rõ với ngươi. Ta muốn hủy hôn. Sau khi hủy hôn, ngươi có thể công khai theo đuổi Tạ tiên nữ của ngươi, còn ta có thể tập trung chăm sóc phụ thân của ta. Từ giờ trở đi, chúng ta nước sông không phạm nước giếng."
Lạc Dạ Thần bị thái độ muốn dứt khoát cắt đứt này của nàng chọc tức, không khỏi nhấn mạnh giọng điệu.
"Ta phải nói bao nhiêu lần nữa muội mới tin ta và Tạ Sơ Tuyết không có quan hệ?"
Bộ Sanh Yên mím môi "Chuyện giữa hai người không cần chứng minh với ta, dù sao ta cũng không quan tâm."
Lạc Dạ Thần cười giễu "Rõ ràng là muội đang ghen, còn nói không quan tâm? Muội lừa ai chứ?"
Bộ Sanh Yên thẹn quá hóa giận.
"Ngươi đùa cái gì đấy? Ta ghen? Cả đời này ta sẽ không bao giờ ghen!"
Lạc Dạ Thần "Nếu không ghen có cần tức giận vậy không?"
Bộ Sanh Yên tức giận giơ tay định đánh y.
Lạc Dạ Thần vội lùi lại "Muội muốn làm gì? Nói không lại thì muốn đánh, thói xấu gì vậy chứ?!"
Bộ Sanh Yên chống nạng không tiện di chuyển nên chỉ đành nhìn y chằm chằm, tức giận nói.
"Nếu muốn ta gả cho ngươi, trừ khi bánh từ trên trời rơi xuống!"
Trong phòng riêng ở tầng hai.
Tiêu Hề Hề nhìn bánh trong tay rồi nhìn hai người đứng phía dưới.
Nàng giơ tay ném bánh ra ngoài.
Nàng nhắm rất tốt, bánh đập trúng đầu Lạc Dạ Thần.
Lạc Dạ Thần còn đang nghĩ làm sao bác bỏ lời của Bộ Sanh Yên thì thấy một thứ nóng nóng đập xuống đầu mình.
Y vô thức đưa tay cầm nó lên.
Phát hiện đúng là một cái bánh vẫn còn nóng!
Lạc Dạ Thần "......"
Bộ Sanh Yên "......"
Nói muốn bánh thì thật sự có bánh.
Cả hai ngẩng đầu nhìn cửa sổ tầng hai.
Bọn họ thấy một tiểu nương tử lạ mặt đang tựa vào cửa sổ vẫy tay chào.
Tiểu nương tử vẫy tay mỉm cười.
"Vương gia, ta chỉ có thể giúp ngài đến đây thôi!"
Lạc Dạ Thần vừa nghe giọng đã biết là ai, nhất định là Tiêu trắc phi!
Nhưng tại sao Tiêu trắc phi lại đổi mặt rồi?
Nhìn y ngơ ngác đứng đó, Tiêu Hề Hề thúc giục.
"Ngài nhìn ta làm gì? Ngài mau nói với Bộ cô nương đi, bỏ lỡ cơ hội tốt này thì chuẩn bị làm kẻ độc thân cả đời đi!"
Lạc Dạ Thần nhìn bánh trong tay, rồi nhìn Bộ Sanh Yên đứng đối diện.
Đầu óc Bộ Sanh Yên hỗn loạn.
Nàng không biết tiểu nương tử trên lầu là ai?
Còn bánh từ trên trời rơi xuống ...
Nàng vừa nghĩ đến bánh thì thấy Lạc Dạ Thần đưa bánh trước mặt mình.
Mặt Lạc Dạ Thần hơi đỏ lên.
Y lớn đến thế này, chưa từng làm chuyện kỳ cục như vậy.
Nhưng để không phải làm kẻ độc thân cả đời, y vẫn gân cổ lớn tiếng nói.
"Vừa nãy muội nói chỉ cần bánh từ trên trời rơi xuống thì sẽ gả cho ta, bây giờ có bánh rồi, lời muội nói cũng phải tính chứ?"
Mặt Bộ Sanh Yên đỏ bừng, lúng túng nói "Vừa nãy ta chỉ ví dụ mà thôi."
Lạc Dạ Thần "Nhưng ta xem là thật."
Bộ Sanh Yên "......"
Lạc Dạ Thần vẫn giữ nguyên động tác đưa bánh, không hề cử động hay thúc giục, chỉ lặng lẽ chờ câu trả lời của nàng.
Lòng bàn tay chống nạng của Bộ Sanh Yên đổ mồ hôi.
Rõ ràng chỉ là một cái bánh, còn nặng hơn cả thánh chỉ.
Nàng khó khăn nói "Cảm ơn lòng tốt của huynh, nhưng ta không thể nhận."