Hẳn là Phùng gia đã biết trước gì đó, lúc này cố ý ra tay với Thái tử, một mặt là để báo thù, mặt khác là để lấy lòng Tần gia.
Đáng tiếc người bọn họ thuê quá yếu, dù có lợi thế về quân số nhưng vẫn không sánh được với Ngọc Lân vệ.
Lạc Thanh Hàn ném ngân phiếu sang một bên, lạnh lùng nói một câu.
"Đi."
Triệu Hiền chỉ đạo Ngọc Lân vệ kéo xác vứt đi, dọn đường bằng phẳng.
Bánh xe phát ra tiếng lộc cộc chạy qua con đường đầy máu.
Tiêu Hề Hề hỏi "Chúng ta đi đâu?"
"Đình Thập Lý."
......
Bây giờ trời rất nóng, dù đặt chậu đá ở bốn góc tẩm điện cũng không thể làm mát cả phòng có nhiều người chen chúc như vậy.
Không lâu sau, Thái hậu nóng bức đổ mồ hôi.
Những người khác cũng cảm thấy không khỏe.
Thái hậu bảo mọi người quay về, chỉ giữ lại Tần hoàng hậu, Ninh phi và Nhàn phi.
Tần hoàng hậu bỗng nhiên gọi Nhu tần lại.
"Nhu tần là mẫu thân của U vương, hiện giờ U vương không ở trong kinh, để Nhu tần thay y hầu hạ bên cạnh Hoàng đế, cũng xem như thể hiện lòng hiếu thảo của U vương."
Đây chỉ là chuyện nhỏ, Thái hậu thản nhiên đồng ý.
Mọi người cung kính tiễn Thái hậu đi.
Những người khác cũng lần lượt rời đi.
Tần hoàng hậu ngồi bên giường, cầm muỗng đút thuốc cho Hoàng đế.
Những người khác đứng nhìn.
Sau khi Hoàng đế uống thuốc xong, Tần hoàng hậu đặt bát rỗng lên bàn thấp bên cạnh.
Bà liếc nhìn Ninh phi, Nhàn phi và Nhu tần, ba người đều cúi đầu cụp mắt, trông rất phục tùng.
Tần hoàng hậu "Các ngươi lui xuống đi, bổn cung có chuyện muốn nói riêng với Hoàng thượng."
Ninh phi và Nhàn phi không động đậy, đồng loạt nhìn về phía Hoàng đế, muốn biết thái độ của ông thế nào.
Nhu tần muốn đi, nhưng thấy hai người còn lại không nhúc nhích, nàng không muốn làm chuyện gì nổi bật, chỉ đành đứng yên.
Hoàng đế uống thuốc, tinh thần có vẻ tốt hơn một chút.
Ông khàn giọng nói "Ngươi có chuyện gì mà không thể nói trước mặt người khác?"
Giọng điệu rất thô lỗ, gần như chỉ vào mũi Hoàng hậu hỏi ngươi có mưu đồ gì.
Nếu là lúc bình thường, Tần hoàng hậu nhất định sẽ khích lại ngay.
Nhưng đêm nay bà đặc biệt tốt tính.
"Thần thϊếp vào cung năm mười bảy tuổi, tính đến nay đã mười chín năm. Có thể ngài thấy tuổi thanh xuân của người phụ nữ không quan trọng. Nhưng đối với thần thϊếp, đây là khoảng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời. Bây giờ thần thϊếp chẳng còn gì nữa, chỉ có vài điều muốn nói riêng với ngài. Mong ngài nể tình từng là phu thê, cho thần thϊếp một cơ hội."
Nếu là người khác, nghe lời này có lẽ sẽ cảm động.
Nhưng Hoàng đế lại là động vật máu lạnh nhất trên đời.
Dù Tần hoàng hậu có nói chân thành đến đâu thì trong lòng Hoàng đế vẫn bình tĩnh.
"Ngươi có gì muốn nói thì cứ nói, không cần phải tỏ ra đáng thương như bị người khác ức hϊếp. Ban đầu ngươi vào cung gả cho trẫm, đó là do ngươi tự chọn, trẫm chưa từng ép buộc ngươi. Ngươi ngồi vững ngôi vị Hoàng hậu bao năm qua, vinh hoa mà ngươi được hưởng không thiếu chút gì. Ngươi còn gì không hài lòng?"
Tần hoàng hậu mỉm cười.
Từ ngày vào cung, bà luôn dặn bản thân phải cẩn trọng lời nói hành động, luôn giữ phong thái của một Hoàng hậu, không được làm Tần gia mất mặt.
Vì thế bà luôn giữ vẻ mặt nghiêm túc, hiếm khi bộc lộ cảm xúc trên khuôn mặt.
Vì điều này, Hoàng đế gần như quên mất dáng vẻ của bà khi cười.
Lúc này thấy bà cười, Hoàng đế nhất thời ngẩn ra.
"Ngươi cười cái gì?"
Nụ cười trên mặt Tần hoàng hậu dần nhạt đi.
"Quả thật năm đó vào cung là do thần thϊếp tự lựa chọn. Dù sao Tần gia lúc đó cũng chỉ có một đích nữ đang đợi gả là thần thϊếp. Thần thϊếp không có lựa chọn nào khác. Vì tương lai của Tần gia, vì hoàng vị của bệ hạ, thần thϊếp chỉ có thể vào cung. Bây giờ bệ hạ đã có mọi thứ ngài muốn. Nhưng còn thần thϊếp và Tần gia thì sao? Tiếp theo ngài định xử lý chúng ta thế nào? Gϊếŧ hết giống như từng làm với Thẩm gia và Thẩm chiêu nghi sao?"
Sắc mặt Hoàng đế đột nhiên tối sầm.
Ninh phi, Nhàn phi, Nhu tần cũng thay đổi sắc mặt.
Bọn họ không ngờ Tần hoàng hậu lại nhắc đến chuyện của Thẩm chiêu nghi.
Dù Hoàng đế nói Thẩm chiêu nghi chết vì bệnh, nhưng Ninh phi, Nhàn phi và Nhu tần đều là người sống trong cung lâu năm, bọn họ biết rõ quy tắc trong cung, phàm là những cái chết không tiện giải thích nguyên nhân đều thống nhất nói là chết vì bệnh.
Bọn họ mơ hồ đoán được cái chết của Thẩm chiêu nghi có gì đó mờ ám.
Mãi đến khi nghe được Tần hoàng hậu nói, bọn họ mới nhận ra Thẩm chiêu nghi bị Hoàng đế gϊếŧ.
Tuy nhiên, bọn họ không hề hào hứng với chuyện này, mà cảm thấy hoang mang tột độ.
Hoàng đế chắc chắn không muốn bí mật này bị người khác biết.
Lỡ như Hoàng đế muốn diệt khẩu thì sao?
Ninh phi và Nhàn phi bắt đầu hối hận, vừa rồi không nên ở lại.
Trong mắt Hoàng đế đầy tức giận, l*иg ngực vốn thoải mái đôi chút do uống thuốc bây giờ lại có hơi nóng rát.
Ông dùng một tay ấn vào ngực, khàn giọng hỏi.
"Bây giờ ngươi nói những chuyện này có ý nghĩa gì không?"
Tần hoàng hậu lại cười "Thật ra thì không có ý nghĩa gì, nhưng có một số lời đè nén trong lòng quá lâu, nếu bây giờ không nói ra, e rằng sẽ không còn cơ hội nói nữa."
Hoàng đế nhíu mày càng chặt "Ngươi có ý gì? Ngươi muốn làm gì?"
Tần hoàng hậu bình tĩnh nói.
"Thần thϊếp chỉ muốn nói chuyện tử tế với ngài, đợi chúng ta nói xong, chuyện bên ngoài cũng đã có kết quả."
Không biết Hoàng đế đang nghĩ gì, sắc mặt đột nhiên thay đổi, cố chịu đau lớn tiếng hét lên.
"Cam Phúc!"
Cam Phúc ở cửa sau vội chạy vào "Bệ hạ có gì dặn dò?"
"Đi gọi Tiêu Lăng Phong tới, nhanh lên, trẫm có việc gấp cần gặp."
"Vâng!"
Cam Phúc xoay người chạy ra ngoài.
Khi Hoàng đế nhìn Tần hoàng hậu, ánh mắt trở nên cảnh giác.
Tay phải ông lặng lẽ chạm vào bức tường bên trong giường.
Ông trước giờ đa nghi, không tin tưởng bất cứ ai, nơi ở của ông bình thường đều có cơ quan và ngăn ngầm.
Bên trong giường có một cơ quan, chỉ cần kích hoạt, mũi tên độc sẽ bắn ra.
Tần hoàng hậu chú ý tới động tác của ông, vẻ mặt vẫn bình tĩnh.
"Cơ quan của ngài hỏng lâu rồi."
Hoàng đế dừng động tác.
Sau đó, như muốn xác minh những gì Tần hoàng hậu nói thật hay giả, ông nhanh chóng chạm vào một ngăn ngầm trên tường, ấn mạnh vào nó.
Nơi đáng lẽ phải bắn mũi tên độc lại không có động tĩnh.
Im lặng chết chóc bao trùm tẩm điện.
Hoàng đế không thể tin được "Cơ quan sao lại hỏng? Là ngươi làm sao?"
Tần hoàng hậu thẳng thắn thừa nhận "Cơ quan này quả thật là do thần thϊếp sai người phá hỏng."
Cơn giận của Hoàng đế dâng lên ngực, hơi thở gấp gáp, sắc mặt ngày càng khó coi.
"Lẽ nào bệnh của ta cũng do ngươi làm?"
Tần hoàng hậu mỉm cười.
"Thế thì oan cho thần thϊếp quá. Nếu thần thϊếp có bản lĩnh này, sớm đã cho người đầu độc ngài từ lâu rồi, không cần sống trong cảnh khốn cùng như vậy đến tận bây giờ. Sở dĩ ngài thành ra như vậy là vì Tây Lăng vương hạ độc trong thuốc của ngài. Mỗi ngày một ít, liều lượng rất nhỏ. Không thể chết người, chỉ khiến ngài yếu đi, chóng mặt, buồn ngủ. Nhưng lâu dần, chất độc tích tụ trong cơ thể sẽ gϊếŧ chết ngài. Tính toán thời gian thì hôm nay là ngày độc tính phát tác."