Tiêu Hề Hề giật lấy kim bạc trong tay ông, tùy ý bẻ gãy, sau đó lấy khăn lụa ra gói lại, nhét vào trong y phục.
Hoàng đế thấy nàng bình tĩnh không hề sợ hãi, không khỏi hỏi.
"Ngươi không sợ chết sao?"
Tiêu Hề Hề "Ta đương nhiên sợ chết, nhưng ta không sợ độc, độc bình thường không có tác dụng với ta, dù là kịch độc cũng không thể gϊếŧ được ta, cùng lắm chỉ làm ta khó chịu một chút mà thôi."
Hoàng đế thấy vết thương trên mu bàn tay Tiêu Hề Hề đã chuyển sang màu tím, đó là dấu hiệu của trúng độc.
Nhưng nàng ta lại không có biểu hiện đau đớn.
Nàng ta thật sự không sợ độc.
Hy vọng sống sót cuối cùng đã mất.
Hoàng đế không thể chấp nhận sự thật này, cơ thể bắt đầu run rẩy, gầm nhẹ một tiếng.
Tiêu Hề Hề ngồi khoanh chân trên đất, một tay chống mặt, an tĩnh nhìn ông.
Hai mắt Hoàng đế đỏ ngầu, oán hận nhìn Tiêu Hề Hề.
"Ngươi rốt cuộc là ai?"
Một phi tần bình thường chắc chắn sẽ không thể tránh bao nhiêu đó cấm vệ quân rồi lẻn vào tẩm điện, càng đừng nói đến việc bách độc bất xâm.
Đêm dài đằng đẵng, chờ đợi quá nhàm chán nên Tiêu Hề Hề nói chuyện với ông.
"Không phải ông đã điều tra ta rồi sao? Ta là con gái của Trung Võ tướng quân."
Quả thật Hoàng đế đã sai người điều tra Tiêu Hề Hề, kết quả cho thấy Tiêu Hề Hề đúng là con gái của Trung Võ tướng quân.
Nàng ta từ nhỏ sức khỏe không tốt nên thầy bói nói nàng ta sẽ không thể sống lâu nên người nhà đã gửi nàng ta vào am ni cô.
Nhờ thần phật phù hộ, nàng ta thuận lợi trưởng thành tới tuổi mười sáu, sau đó được đưa về phủ tướng quân.
Thoạt nhìn trải nghiệm này không có gì sai, nhưng bây giờ nghĩ lại, Hoàng đế cảm thấy bên trong ẩn chứa điều gì đó.
Ông nghiến răng hỏi "Ngươi vốn không lớn lên ở am ni cô, phải không?"
Tiêu Hề Hề cười "Đúng vậy, ta lớn lên ở Huyền Môn."
Hoàng đế mở to mắt, khó tin nhìn Tiêu Hề Hề.
Giọng ông run lên vì sốc.
"Ngươi ... ngươi là người của Huyền Môn?"
Tiêu Hề Hề đáp "Ừm."
Hoàng đế chợt nhớ lại những gì Thái tử làm hai năm qua, cũng như cảnh tượng thần kỳ Thái tử đao thương bất nhập trên chiến trường, ông tức thì hiểu ra mọi chuyện.
Ông hoảng hốt nói "Chẳng trách Thái tử làm gì cũng đạt được kết quả mỹ mãn nhất, thì ra là ngươi âm thầm giúp đỡ nó."
Tiêu Hề Hề sửa lại "Ông sai rồi, sở dĩ Thái tử có thể từng bước đi tới ngày hôm nay không hoàn toàn do ta, mà phần lớn do ngài ấy dựa vào bản thân. Nếu ngài ấy không tự phấn đấu, thì dù có bao nhiêu người giúp đỡ ngài ấy, cũng không có ích gì."
Hoàng đế hiện giờ không nghe lọt tai những lời này.
Ông chỉ cảm thấy Thái tử có được thành tựu ngày hôm nay đều là nhờ người Huyền Môn giúp đỡ.
Trong lòng ông nảy sinh ghen tị và không cam lòng.
"Rõ ràng trẫm mới là thiên tử, sao các ngươi không giúp trẫm."
Tiêu Hề Hề chậm rãi phun ra năm chữ.
"Bởi vì ông không xứng."
Hoàng đế tức giận gần như nghẹt thở.
Nếu là bình thường, ông chắc chắn sẽ mắng đối phương hỗn xược, sau đó lệnh người kéo đối phương xuống chém đầu.
Nhưng bây giờ, ông không thể làm gì được, chỉ có thể như một con chó già sắp chết thở hổn hển, không cam lòng trừng mắt nhìn Tiêu Hề Hề.
Tiêu Hề Hề nhàn nhã nói "Qua một lát nữa ông sẽ hoàn toàn mất đi giọng nói, nhân lúc bây giờ còn nói được, mau chóng nói hết lời trăn trối đi, kẻo lát nữa không thể nói được."
Hoàng đế hậm hực nói "Nếu ngươi gϊếŧ trẫm, ngươi sẽ là kẻ thù gϊếŧ cha của Thái tử, ngươi nghĩ Thái tử sẽ để kẻ thù gϊếŧ cha ở cạnh mình mỗi ngày sao?"
Tiêu Hề Hề "Không sao, dù sao ngày mai ta cũng phải đi rồi."
Hoàng đế không thể hiểu được suy nghĩ của Tiêu Hề Hề.
Nàng ta phí sức giúp Thái tử đăng cơ, không phải là muốn ở bên cạnh hắn, cùng hưởng giang sơn với hắn sao?
Tại sao nàng ta phải đi?
Nếu nàng ta đi, chẳng phải sẽ không được lợi ích gì sao?
Tiêu Hề Hề dường như nhìn ra được nghi hoặc trong lòng ông, chậm rãi nói.
"Ta giúp ngài ấy, không phải muốn đòi thứ gì, ta chỉ muốn ngài ấy có được thứ mình muốn."
Hoàng đế lớn lên trong âm mưu quỷ kế, nhận định mà ông học được từ nhỏ, chính là nỗ lực phải được báo đáp, báo đáp không được thấp hơn nỗ lực bỏ ra.
Nói trắng ra là không thể chịu thiệt.
Trong mắt ông, lợi ích cá nhân là trên hết.
Ông sẽ không bao giờ chịu thiệt vì người khác.
Cho nên ông vĩnh viễn không thể hiểu được cách nghĩ của Tiêu Hề Hề.
Ông cảm thấy Tiêu Hề Hề bị điên, buông bỏ quyền lực trong tay để thành toàn cho người khác, đúng là vô cùng ngu xuẩn!
Hoàng đế muốn mắng Tiêu Hề Hề, lại phát hiện cổ họng mình không còn phát ra âm thanh nào nữa.
Trên mặt ông lộ vẻ hoảng sợ, cố hết sức phát ra âm thanh, ức chế đến mức mặt đỏ bừng, trán nổi gân xanh, nhưng vẫn không có âm thanh nào phát ra.
Tiêu Hề Hề thấy vậy mỉm cười.
"Nói không ra tiếng rồi chứ gì? Bình thường thôi, qua lát nữa, ông sẽ cảm thấy tay chân mất cảm giác, não dần mất đi ý thức, hơi thở ngày càng chậm cho đến khi tắt thở."
Cơ thể Hoàng đế run rẩy kịch liệt, không biết là vì tức giận hay sợ hãi.
Ông không muốn chết!
Ông đã tốn bao công sức, khó lắm mới gϊếŧ khỏi vòng vây của huynh đệ, đăng cơ như ý muốn.
Ông vẫn đang ở tuổi tráng niên, chưa hưởng thụ giang sơn mà mình chiếm được.
Ông không muốn chết một cách âm thầm thế này.
Ông nghiến răng chống người dậy như một con rùa già khó khăn bò về phía cửa.
Ông muốn bò ra ngoài kêu cứu.
Tuy nhiên, ông còn chưa bò được bao xa đã bị Tiêu Hề Hề túm cổ áo từ phía sau.
Tiêu Hề Hề nhấc ông lên, ném ông lên giường như vứt rác.
Hoàng đế vùng vẫy muốn bò xuống.
Tiêu Hề Hề lạnh lùng nói "Người bên ngoài đều bị ta đánh bất tỉnh, ông có bò ra ngoài cũng vô dụng."
Thật ra Hoàng đế đã có linh cảm về chuyện này.
Vừa rồi ông ngã xuống giường phát ra tiếng động không nhỏ, nhưng người gác đêm bên ngoài lại không có phản ứng gì.
Chuyện này rõ ràng không bình thường.
Nhưng Hoàng đế vẫn ôm chút hi vọng.
Cho đến lúc này, ông chính tai nghe được Tiêu Hề Hề nói, chút hi vọng cuối cùng cũng không còn nữa.
Ông không còn sức chống cự, đổ gục xuống giường bất động.
Độc tố xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng.
Tay chân ông dần mất cảm giác, không thể cử động được nữa.
Ông cảm nhận được sâu sắc đe dọa của cái chết.
Ông chợt nghe thấy Tiêu Hề Hề nói.
"Nếu ông không quá tham lam, sẵn lòng tin tưởng Thái tử hơn, ông cũng sẽ không đi đến bước đường ngày hôm nay."
Hoàng đế mở miệng muốn nói, lại không có âm thanh nào phát ra.
Nếu không tham lam thì sao ông có được địa vị ngày hôm nay?
Còn về tin tưởng.
Trong hoàng cung này, niềm tin còn mong manh hơn cả giấy.
Ông không tin bất cứ ai ngoài bản thân.
Ý thức dần chìm xuống, tựa như nặng ngàn cân.
Các giác quan của Hoàng đế ngày càng mơ hồ, mọi thứ trước mặt dường như bị bao phủ bởi một làn sương đen.
Ông mơ hồ nghe thấy có người hỏi.
"Ông có từng hối hận không?"
Tất nhiên là ông hối hận.
Ông hối hận, bản thân không nên bất cẩn trúng độc của Tây Lăng vương và Tần Trọng, càng hối hận không nên cho Thái tử cơ hội trỗi dậy.
Nếu có thể bắt đầu lại, việc đầu tiên ông làm là loại bỏ tất cả kẻ địch có thể uy hϊếp đến mình!
Chỉ tiếc là.
Ông trời không cho ông cơ hội làm lại.
Ông qua đời trong tâm trạng vô cùng tiếc nuối.