Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối

Chương 664




Sau khi lang trung rời đi, căn phòng im lặng trở lại.

Tiêu Hề Hề và Phương Vô Tửu đoán chừng Nam Nguyệt vương đã bình tĩnh lại, lần nữa đi vào.

Nam Nguyệt vương đang nằm trên giường nghỉ ngơi, sắc mặt tái nhợt, hốc hác hơn trước.

Thị nữ thấy Tiêu Hề Hề và Phương Vô Tửu đi vào, lập tức nhướng mày mắng.

"Không phải đuổi các người đi rồi sao? Sao các người còn quay lại?"

Tiêu Hề Hề "Ta có thứ muốn đưa cho Nam Nguyệt vương."

Nàng đưa túi thơm màu xanh.

Nam Nguyệt vương vừa thấy túi thơm đó, ánh mắt thay đổi rất nhiều.

Bà liếc nhìn thị nữ.

Thị nữ hiểu ý, tiến lên nhận lấy túi thơm đưa cho Nam Nguyệt vương.

Nam Nguyệt vương nhìn túi thơm trong tay, lẩm bẩm nói "Ta còn tưởng ông ta đã vứt túi thơm này lâu rồi."

Tiêu Hề Hề cẩn thận quan sát biểu cảm của bà, thấy bà không tức giận, mới yên tâm một chút.
"Sư phụ giao túi thơm này cho ta, ông ấy dặn ta nhất định phải giao tận tay ngài."

Đầu ngón tay của Nam Nguyệt vương nhẹ nhàng xoa túi thơm.

Năm đó bà còn là công chúa của Nam Nguyệt, vì bất mãn với hôn sự do người nhà sắp đặt, bà đã lén rời thôn Đại Nguyệt.

Bà một mình rời Nam Nguyệt, muốn nhìn ngắm thế giới bên ngoài.

Bà lớn lên ở Nam Nguyệt, chưa từng nhìn thấy thế giới bên ngoài.

Bà tò mò về mọi thứ bên ngoài.

Thế giới bên ngoài quả thật đầy màu sắc, nhưng cũng ẩn chứa rất nhiều nguy hiểm, đối với công chúa Nam Nguyệt chưa trải sự đời mà nói, những nguy hiểm đó là điều nàng chưa từng nghe nói đến.

Nàng suýt rơi vào bẫy của kẻ xấu, vào lúc quan trọng, một thiếu niên anh tuấn ra tay kịp thời, cứu nàng khỏi kẻ xấu.

Sau đó hai người cưỡi ngựa phi nước đại trong gió, bỏ xa đám người xấu đang truy đuổi.
Đó là lần đầu tiên tiểu công chúa Nam Nguyệt cưỡi ngựa, nàng thích cảm giác như sắp bay, tâm tình đang tồi tệ của nàng cũng trở nên bay bổng.

Sau đó, nàng tặng túi thơm mang theo bên mình cho thiếu niên anh tuấn, chân thành nói.

"Chàng đã cứu ta, ta nợ chàng một mạng. Túi thơm này là do ta làm, trên đời chỉ có một cái. Chàng giữ cho kỹ. Nếu sau này chàng có chuyện gì cần giúp, có thể đến gặp ta bất cứ lúc nào. Ta nhất định sẽ cố hết sức báo đáp chàng!"

Thiếu niên nhận túi thơm, mỉm cười đáp.

"Được."

Nụ cười của thiếu niên như tia nắng sau mưa rọi vào tim tiểu công chúa.

Sau bao nhiêu năm, mọi thứ đã thay đổi.

Tiểu công chúa đã trở thành Nam Nguyệt vương.

Bà tưởng túi thơm này đã bị người đó vứt đi, không ngờ ông ấy còn nhờ người đưa nó về.

Nam Nguyệt vương cầm túi thơm trong tay, túi thơm biến dạng do cầm quá chặt.
Trên mặt bà xuất hiện nụ cười.

Trong nụ cười có một nỗi buồn khó tả.

"Nói đi, các người muốn gì?"

Tiêu Hề Hề tự dưng cảm thấy bà có hơi đáng thương.

Phương Vô Tửu nói "Chúng ta muốn cổ Hóa Thân."

Thị nữ nghe thấy, sắc mặt lập tức thay đổi.

Cổ Hóa Thân là một trong những bảo vật của nước Nam Nguyệt, sao có thể dễ dàng cho như vậy?!

Nhưng Nam Nguyệt vương chỉ im lặng một lúc rồi đồng ý.

"Được."

Thị nữ sốt ruột, thử khuyên nhưng Nam Nguyệt vương không đổi ý.

Nam Nguyệt vương sai người đi lấy cổ Hóa Thân.

Chuyện này làm những người khác ở thôn Đại Nguyệt hoảng hốt.

Kết quả không lấy được cổ Hóa Thân, lại kéo đến một đám người, từ số hình xăm dày đặc trên mặt những người này có thể thấy địa vị của bọn họ ở nước Nam Nguyệt rất cao.

Người dẫn đầu là một nam nhân khoảng ba mươi.

Hắn mặc áo choàng đen, mọi thứ từ cổ trở xuống đều được giấu trong áo choàng, cả ngón tay cũng giấu trong găng tay, chỉ lộ ra khuôn mặt.

Khuôn mặt nhợt nhạt của hắn phủ đầy những hình xăm đen.

Tiêu Hề Hề chỉ nhìn một lần mà cảm thấy chứng sợ dày đặc sắp phát tác.

Thị nữ thấy nam nhân áo choàng đen xuất hiện, lập tức quỳ xuống hành lễ.

"Nô tỳ bái kiến đại vu."

Nước Nam Nguyệt vẫn còn lưu giữ một số phong tục bộ lạc nguyên thủy, bọn họ thờ cúng quỷ thần, định kỳ tổ chức hoạt động hiến tế.

Cũng vì vậy, đại vu có địa vị và uy danh rất cao ở nước Nam Nguyệt.

Đại vu hơi khom người chào Nam Nguyệt vương trước, sau đó nhìn sang hai người lạ mặt duy nhất trong phòng, ánh mắt nham hiểm như rắn độc.

"Là các ngươi muốn lấy bảo vật của nước Nam Nguyệt chúng ta?"

Tiêu Hề Hề không biết trả lời thế nào.

Nam Nguyệt vương yếu ớt nói "Là ta đồng ý với bọn họ, đưa cổ Hóa Thân cho bọn họ."

Đại vu lạnh giọng hỏi "Có phải ngài bệnh đến hồ đồ rồi không? Cổ Hóa Thân quý giá như vậy, sao có thể vô cớ cho người khác?"

Nam Nguyệt vương "Ta nói cho được là cho được."

Đại vu "Nhưng ..."

Nam Nguyệt vương ngắt lời hắn "Rốt cuộc ta là Nam Nguyệt vương hay ngươi là Nam Nguyệt vương?"

Đại vu nhìn chằm chằm bà một lúc rồi bỗng nhiên cười.

"Đương nhiên ngài là Nam Nguyệt vương."

Nói xong, hắn lại quay sang nhìn Tiêu Hề Hề và Phương Vô Tửu, ánh mắt như chứa độc khiến người ta rất khó chịu.

Hắn quay người, tối sầm mặt bỏ đi.

Hắn dẫn đầu rời đi, những người khác tự nhiên cũng đi theo.

Nam Nguyệt vương đưa tay ra.

"Thải Điệp, đỡ ta dậy."

Thị nữ tên Thải Điệp vội vàng đỡ bà dậy.

Nam Nguyệt vương khó nhọc đứng lên "Bọn họ cảm thấy ta sắp chết, không ai chịu nghe ta, muốn lấy cổ Hóa Thân, ta chỉ đành tự đi, hai người các ngươi cùng đi đi."

Sức khỏe hiện tại của bà rất yếu, mỗi bước như đi trên mũi dao, vô cùng khó khăn.

Bà còn chưa bước ra khỏi phòng, trên mặt đã toát mồ hôi lạnh.

Tiêu Hề Hề chủ động nói "Hay là ta cõng ngài?"

Nam Nguyệt vương liếc nàng một cái, không từ chối.

Tiêu Hề Hề ngồi xổm xuống, cõng Nam Nguyệt vương trên lưng.

Vì bị bệnh nên cơ thể Nam Nguyệt vương gầy gò, Tiêu Hề Hề gần như không cảm nhận được trọng lượng khi cõng bà trên lưng, chỉ cảm thấy rất nhẹ.

Nam Nguyệt vương nằm trên lưng nàng, chợt nhớ tới nhiều năm trước, người đó từng cõng bà như thế này.

Đó là một ngày tuyết rơi.

Nước Nam Nguyệt chưa từng có tuyết, từ nhỏ nàng chưa từng thấy tuyết, đây là lần đầu tiên trong đời nàng nhìn thấy tuyết.

Tuyết dày đặc như lông ngỗng rơi.

Mọi người lạnh đến mức trốn trong nhà, không dám ra ngoài.

Chỉ có nàng nhất quyết đòi ra ngoài chơi tuyết.

Người đó cùng nàng chơi đùa trong tuyết, cầm những quả cầu tuyết ném vào đối phương.

Dù mũi đỏ bừng vì lạnh nhưng nàng vẫn thấy vô cùng hạnh phúc.

Chơi mệt rồi, nàng không chịu đi, đòi người đó cõng về.

Người đó ngồi xổm xuống, để nàng nằm lên người mình rồi cõng nàng về.

Tuyết rơi đầy trời, hai người từng bước đi về phía trước.

Xung quanh không có ai, mọi thứ đều im lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng gió tuyết.

Cứ như thể họ là hai người duy nhất còn lại trên đời này.

Cảm giác nương tựa nhau trong gió tuyết, bây giờ nhớ lại Nam Nguyệt vương vẫn cảm thấy ấm áp.

Tiêu Hề Hề chợt thấy sau gáy nóng lên, giống như có chất lỏng ấm áp chảy xuống sau gáy.

Nàng vô thức muốn quay lại nhưng Nam Nguyệt vương đã giữ cổ nàng lại.

Nàng không thể quay đầu, chỉ đành im lặng cõng Nam Nguyệt vương trên lưng, tiếp tục đi về phía trước.