Tiêu Hề Hề thấy sắc mặt Nam Nguyệt vương trắng bệch gần như trong suốt, khóe miệng còn chảy ra một vệt máu.
Vốn Nam Nguyệt vương đang bệnh nặng, yếu ớt vô cùng, lúc này miễn cưỡng dùng nội lực, cơ thể không chịu nổi, một mùi tanh ngọt xộc thẳng lên cổ họng, khóe miệng tràn ra máu tươi.
Nhưng bà cố giữ vững, tiếp tục thổi sáo trùng.
Tiêu Hề Hề biết đây là cơ hội cuối cùng để nàng và Đại sư huynh rời đi.
Nhưng nếu hai người đi thật, Nam Nguyệt vương nhất định không gắng gượng được bao lâu.
Một khi bà thua, đại vu nhất định sẽ không tha cho bà.
Đến lúc đó, bà chỉ còn con đường chết.
Tiêu Hề Hề không do dự đưa ra quyết định.
Nàng đưa tay về phía Nam Nguyệt vương.
"Đưa sáo cho ta, ta giúp ngài thổi."
Nam Nguyệt vương ngừng thổi.
Tiếng sáo chợt dừng lại.
Hành động của trùng độc chậm lại, khoảng trống mà chúng vừa tạo ra lập tức bị lũ rắn độc lấp đầy.
Thân thể Nam Nguyệt vương hao mòn, lảo đảo mấy lần, suýt nữa ngã xuống, may là Tiêu Hề Hề nhanh tay đỡ lấy bà.
Tiêu Hề Hề dìu bà sang một bên, nhờ Đại sư huynh giúp chăm sóc, sau đó nàng lấy sáo trùng trong tay bà.
Nam Nguyệt vương cau mày nói "Sáo trùng khác với những sáo khác, không chỉ thổi ra giai điệu, mà còn phải thổi ra giai điệu tương ứng, ngươi làm được không?"
Tiêu Hề Hề lau sáo nói "Thử xem."
Nàng đưa sáo trùng lên miệng thổi nhẹ.
Tiếng sáo giòn giã vang lên.
Lúc đầu, giai điệu nàng thổi có hơi lạc điệu nhưng sau đó nàng thành thạo hơn, giai điệu ngày càng mượt hơn.
Cuối cùng, giai điệu nàng thổi giống hệt giai điệu mà Nam Nguyệt vương thổi, không hề sai lệch gì.
Nam Nguyệt vương đờ người.
Bà không khỏi nhìn Phương Vô Tửu bên cạnh, kinh ngạc hỏi.
"Sư muội của ngươi thổi sáo giỏi lắm à?"
Phương Vô Tửu phức tạp nói "Không, muội ấy giỏi thổi kèn bầu."
Nam Nguyệt vương "......"
Ban đầu Tiêu Hề Hề theo Tam sư huynh học thổi kèn bầu, nàng cũng học luôn các nhạc cụ khác, bao gồm cả sáo.
Nhưng nàng thổi sáo không mượt như kèn bầu nên sau khi học được kỹ năng thổi cơ bản, nàng đã cất sáo đi.
Nàng có năng khiếu âm nhạc rất tốt, chỉ nghe một lần đã nhớ giai điệu mà Nam Nguyệt vương vừa thổi, nàng có thể tái hiện rất tốt.
Nội lực của nàng không kém gì Nam Nguyệt vương, thậm chí vì sức khỏe tốt nên nội lực của nàng vận hành thuận lợi hơn Nam Nguyệt vương, tiếng sáo thổi cũng to hơn.
Số trùng độc được triệu hồi bằng tiếng sáo tấn công ngày càng dữ dội.
Chúng hợp thành đàn vồ lấy một con rắn độc, nhai đến khi không còn cặn bã.
Thấy số lượng rắn độc ngày càng giảm, vẻ mặt đại vu càng tối sầm đi.
Hắn nhìn chằm chằm Tiêu Hề Hề, trầm giọng ra lệnh.
"Xông lên cho ta!"
Dù sáo trùng có uy lực rất lớn nhưng những người có mặt đều đã lên thuyền giặc của đại vu.
Bọn họ đã hoàn toàn đắc tội Nam Nguyệt vương.
Mũi tên đã lắp vào cung, bọn họ chỉ có thể đâm lao theo lao.
Hơn năm trăm người rút vũ khí hò hét lao về phía trước!
Tiêu Hề Hề vẫn đang thổi sáo, không rảnh đối phó với những người đó.
Nam Nguyệt vương lúc này không thể di chuyển, cả hai đều không có khả năng chống trả.
Cũng may còn có Phương Vô Tửu rút kiếm chống đỡ.
Thân thủ của hắn rất tốt, nháy mắt đã đánh bại nhiều kẻ địch, không may kẻ địch quá đông, ở giữa còn có thuốc độc rắn độc, đủ loại thủ đoạn xuất hiện như một vòng lặp vô tận.
Phương Vô Tửu một mình không thể đánh lại kẻ địch quá đông, vô tình bị rắn độc cắn.
Chất độc nhanh chóng lan khắp cơ thể, cử động bắt đầu trở nên chậm chạp.
Kẻ địch nhân cơ hội dùng đao chém vào cổ hắn!
Phương Vô Tửu sắp chết dưới đao của kẻ địch.
Trong lúc nguy cấp.
Một viên đá bất ngờ bay ra từ bên cạnh, đập vào cổ tay người đó.
Người đó đau đớn, vô thức buông lỏng ngón tay, thanh đao trong tay rơi xuống đất kêu vang.
Phương Vô Tửu nhân cơ hội dùng kiếm chém vào cổ họng kẻ địch.
Kẻ địch ngã xuống vũng máu, Phương Vô Tửu lảo đảo mấy lần.
Chất độc trong người hắn ngày càng nặng.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, dù không bị kẻ địch chém chết cũng sẽ bị độc chết.
Kế tiếp, nhiều viên đá tiếp tục bay ra từ chỗ tối, đánh bay tất cả kẻ địch cố tấn công Phương Vô Tửu.
Sau khi Tiêu Hề Hề tiêu diệt phần lớn rắn độc, cuối cùng cũng có thể điều khiển trùng độc tấn công người Nam Nguyệt.
Số trùng độc bò về phía trước như một tấm thảm, tạo ra âm thanh xào xạc.
Chúng tụ tập ăn thịt một người sống cho đến khi không còn gì ngoài bộ xương.
Khi người Nam Nguyệt thấy vậy, ai nấy đều sợ hãi vứt bỏ vũ khí.
Trùng độc hung hãn như vậy, ai mà chống lại được?
Dù sao thì bọn họ cũng không chống lại được.
Bọn họ không suy nghĩ gì đã bỏ chạy.
Đại vu thấy thế, biết thế cục đã thay đổi, dù không cam lòng, nhưng cũng chỉ đành rút lui trước.
Thấy bọn họ đi hết, Tiêu Hề Hề triệu trùng độc về, để chúng nghỉ ngơi trong động Vạn Trùng.
Nàng đặt sáo trùng xuống, bước nhanh đến chỗ Phương Vô Tửu.
Phương Vô Tửu ngã xuống đất, môi tím tái, tay chân yếu ớt, mặt tái nhợt đầy mồ hôi lạnh, đầu óc tê dại, sắc mặt vô cùng tệ.
Tiêu Hề Hề gọi hắn mấy lần đều không thấy hắn trả lời, nàng chợt thấy lo lắng.
Lúc này Nam Nguyệt vương lấy một bình ngọc nhỏ tinh xảo từ trong ngực.
"Đây là thuốc giải."
Tiêu Hề Hề vội chạy tới lấy thuốc giải, sau đó đổ một viên thuốc nhét vào miệng Phương Vô Tửu.
May là Phương Vô Tửu vẫn còn ý thức, còn biết nuốt xuống.
Sau khi uống thuốc, sắc mặt Phương Vô Tửu dần được cải thiện.
Tiêu Hề Hề thử gọi mấy tiếng sư huynh.
Phương Vô Tửu nhẹ giọng đáp "Ừm."
Tiêu Hề Hề thở phào nhẹ nhõm.
Có phản ứng tức là đầu óc tỉnh táo, xem ra thuốc giải có tác dụng.
Nàng cảm ơn Nam Nguyệt vương cách đó không xa, trả lại sáo trùng cho bà.
Nam Nguyệt vương vẫn luôn nhìn quanh, như đang tìm kiếm gì đó.
Tiêu Hề Hề hỏi "Ngài đang nhìn gì vậy?"
Nam Nguyệt vương yếu ớt nói.
"Ta đang tìm người, vừa rồi có người đã âm thầm giúp đỡ chúng ta, ta muốn biết là ai."
Trong lòng bà có một suy đoán mơ hồ, nhưng bà không dám tin đó là sự thật.
Bà nôn nóng muốn biết câu trả lời.
Tiêu Hề Hề nhìn quanh, không thấy ai cả.
Lúc này, nàng nghe Phương Vô Tửu nhẹ giọng nói gì đó.
"Sư phụ đến rồi."
Tiêu Hề Hề sững sờ, không thể tin nói "Không thể nào, sư phụ không phải đang ở Huyền Môn sao?"
Phương Vô Tửu vẫn còn rất yếu, giọng nói không có sức.
"Nếu sư phụ có thể tính được Nam Nguyệt vương bệnh nặng, ông ấy nhất định có thể tính được chúng ta gặp nguy hiểm ở Nam Nguyệt. Ông ấy sẽ không bỏ mặc chúng ta chết ở đây. Nếu ta đoán không lầm thì sư phụ đã âm thầm đi theo từ ngày chúng ta rời khỏi Huyền Môn, ông ấy đã âm thầm theo dõi chúng ta suốt chặng đường."
Dù hắn và sư muội có võ công cao, nhưng võ công đều do sư phụ truyền dạy, sư phụ muốn giấu tung tích với bọn họ cũng là chuyện dễ dàng.