Tiêu Hề Hề cạn lời, không ngờ sư phụ lại là kẻ biếи ŧɦái bám đuôi.
Nàng chống hông, hét vào không trung.
"Sư phụ, nếu người còn không ra, con sẽ nói chuyện người chơi bài gian lận với các sư huynh đệ!"
Lời vừa dứt liền có người từ trên cây nhảy xuống.
Nói chính xác hơn là có người trượt chân từ trên cây xuống.
Nhưng trong khoảnh khắc trước khi tiếp đất, ông đã dựa vào võ công tuyệt đỉnh của mình ổn định cơ thể, tiếp đất một cách suôn sẻ.
Người này mặc áo choàng dài từ đầu đến chân, thậm chí còn đeo mặt nạ, hoàn toàn không nhìn ra dung mạo.
Lúc Tiêu Hề Hề còn đang đánh giá, Nam Nguyệt vương đã đứng dậy, run giọng hét lên.
"Tiểu Huyền!"
Một dấu chấm hỏi lớn xuất hiện trên đầu Tiêu Hề Hề.
"Sư phụ có biệt danh Tiểu Huyền từ khi nào?"
Nam Nguyệt vương vẫn nhìn chằm chằm người mặc áo choàng, như thể chẳng còn hồn phách, đương nhiên không nghe thấy câu hỏi của Tiêu Hề Hề.
Ngược lại người mặc áo choàng trả lời câu hỏi.
"Vì nàng chê Huyền Cơ Tử nghe giống đạo sĩ nên mới đặt cho ta biệt danh như vậy."
Tiêu Hề Hề tò mò, lại hỏi "Vậy tại sao không gọi người là Tiểu Cơ?"
Huyền Cơ Tử mặc áo choàng "......"
Tiêu Hề Hề "Không hay không hay, Tiểu Cơ nghe không hay, sao không gọi là Tiểu Cơ Cơ?"
Huyền Cơ Tử "......"
Phương Vô Tửu "......"
Nam Nguyệt vương "......"
Huyền Cơ Tử không nhịn nổi nữa.
Ông mặc áo choàng lao tới như một cơn gió, bắt lấy mặt đệ tử bất hiếu kéo mạnh, cho đến khi mặt nàng biến dạng.
"Nha đầu thối tha, trẻ con nghịch ngợm không đánh không nghe lời! Cả sư phụ mà cũng dám trêu đùa, xem ta trị con thế nào?!"
Mặt Tiêu Hề Hề bị kéo đau đến mức vội khóc lóc cầu xin, thậm chí nàng không thể nói rõ ràng.
"Con sai rồi! Sau này con không dám nữa hu hu hu!"
Phương Vô Tửu cảm thấy mình thật khổ, vừa mới trúng độc, hiện giờ không còn sức, lại bị đôi sư đồ này chọc cười mà không thể cười, chỉ đành dùng sức kìm nén, khiến vai hắn có hơi run lên.
Cả Nam Nguyệt vương cũng không nhịn được cười.
Mãi đến khi mặt Tiêu Hề Hề đỏ bừng, Huyền Cơ Tử mới buông nàng ra.
Lúc này Phương Vô Tửu trầm giọng nói.
"Thì ra sư phụ thường gian lận khi chơi bài à?"
Huyền Cơ Tử "......"
Ta không phải, ta không có, không được nói bậy!
Tiêu Hề Hề bổ sung thêm một đao "Quan trọng là chơi gian lận mà vẫn thua!"
Huyền Cơ Tử bất lực tức giận "Hai con im đi!"
Sư phụ này không cần mặt mũi nữa sao?!
Vì thế Tiêu Hề Hề và Phương Vô Tửu ngoan ngoãn im lặng.
Nam Nguyệt vương cuối cùng cũng có cơ hội lên tiếng, bà lại gọi.
"Tiểu Huyền."
Cơ thể Huyền Cơ Tử cứng đờ giây lát.
Giống như một cỗ máy cũ rỉ sét, ông chậm rãi cứng ngắc quay lại, nhìn Nam Nguyệt vương cách đó không xa.
Vì trên mặt ông đeo mặt nạ nên không ai nhìn thấy vẻ mặt của ông lúc này.
Vốn Nam Nguyệt vương đang dựa vào vách đá, nhưng bây giờ đã đứng thẳng dậy.
Bà muốn đi đến trước mặt Huyền Cơ Tử, nhưng vừa đi được một bước, bà đã ngã về phía trước vì cơ thể quá yếu.
Vào lúc quan trọng, Huyền Cơ Tử lao tới ôm lấy eo bà, kéo bà vào lòng.
Tiêu Hề Hề mở to mắt hạnh "Quào —"
Phương Vô Tửu cũng "quào" theo một tiếng.
Huyền Cơ Tử "......"
Cứ đánh chết hai đưa đệ tử thối tha này cho rồi.
Nam Nguyệt vương nhìn người gần ngay trước mắt, đây là người mà bà khắc sâu trong lòng, là người bà vừa yêu vừa hận.
Mắt bà chợt đỏ hoe, nước mắt lăn xuống.
Huyền Cơ Tử thấy bà khóc, lập tức hoảng sợ.
"Ế, nàng đừng khóc, ta chỉ mới ôm nàng một lát, nếu nàng không thích thì cứ nói thẳng, ta sẽ buông nàng ra."
Nam Nguyệt vương khóc lóc thảm thiết, dùng nắm đấm yếu ớt đấm vào ngực ông, nghẹn ngào chửi mắng.
"Chàng là đồ khốn, vô lương tâm, chẳng phải chàng nói đời này sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt ta nữa sao? Tại sao bây giờ chàng lại đến? Lẽ nào những lời chàng nói lúc đó chỉ là lừa gạt thôi sao?!"
Huyền Cơ Tử khoa trương kêu lên "Ây da, ây da, nàng đánh ta đau quá."
Nam Nguyệt vương lại đánh ông, nước mắt chảy đầy mặt "Đánh chàng chết cho xong chuyện, để ta khỏi thấy chàng là bực!"
Huyền Cơ Tử "Nếu đã thấy ta là bực, vừa rồi sao lại tìm ta khắp nơi?"
Nam Nguyệt vương tức giận "Ta muốn tìm chàng, sau đó đánh chết chàng!"
Nói xong bà giơ tay đánh thẳng vào mặt Huyền Cơ Tử.
Kết quả đánh rơi mặt nạ trên mặt ông.
Huyền Cơ Tử vội nhìn đi chỗ khác.
Tuy động tác của ông rất nhanh, nhưng mắt Nam Nguyệt vương tinh tường, nhìn thấy nếp nhăn trên mặt và mái tóc trắng như tuyết của ông.
Nam Nguyệt vương sửng sốt một lúc, sau đó lao tới cưỡng ép ông quay mặt lại.
Bà nhìn khuôn mặt già nua của ông, khó tin hỏi.
"Sao chàng lại biến thành thế này?"
Huyền Cơ Tử năm nay mới ngoài bốn mươi, chỉ lớn hơn Nam Nguyệt vương bốn tuổi, nhưng bây giờ nhìn như bảy mươi tám mươi tuổi, lúc này ông đứng cùng Nam Nguyệt vương, người không biết còn nghĩ hai người là cha và con gái.
Huyền Cơ Tử cười nói "Lúc thử thuốc có sai sót, nên biến thành thế này, chắc là quả báo do ta phản bội nàng."
Tiêu Hề Hề thầm nghĩ, sư phụ biến thành như vậy không phải vì đổi mệnh cho người khác sao? Sao sư phụ lại đổi lời rồi?
Tuy trong lòng nàng tò mò nhưng ngoài mặt lại không nói gì.
Nam Nguyệt vương mắng "Đây là quả báo của chàng!"
Huyền Cơ Tử chấp nhận số mệnh, nói "Nàng nói đúng, là quả báo, ta đáng đời."
Trong lòng Nam Nguyệt vương vốn tích tụ rất nhiều oán hận, nhưng giờ đối diện với khuôn mặt già nua của ông, nghĩ đến mình bệnh nặng không sống được bao lâu, phần lớn oán hận đó đều đột nhiên biến mất.
Bọn họ sống đến thời điểm này, dù oán hận thì có thể oán hận được bao lâu?
Huyền Cơ Tử nói "Nơi này không phải nơi nói chuyện, ta đưa mọi người về trước."
Tiêu Hề Hề "Đại vu dẫn người tạo phản, quay về có nguy hiểm không?"
Huyền Cơ Tử "Có lẽ là không, bây giờ mọi người đều biết trong tay Nam Nguyệt vương có sáo trùng, trên người nàng còn có cổ vương, đám người đó sợ chết, sẽ không manh động nữa."
Nhắc tới sáo trùng, Nam Nguyệt vương nhịn không được hỏi.
"Năm đó không phải chàng đã lấy sáo trùng rồi sao? Tại sao sáo trùng vẫn còn ở trong động Vạn Trùng?"
Huyền Cơ Tử thật sự không muốn trả lời vấn đề này.
Nhưng Nam Nguyệt vương nhất quyết muốn biết đáp án, Huyền Cơ Tử không giấu được, đành bất lực thở dài.
"Ta chưa từng lấy sáo trùng."
Nam Nguyệt vương hỏi "Vậy bảo vật chàng lấy đi lúc đó là gì?"
Huyền Cơ Tử nhìn bà thật lâu.
"Ta nhân lúc nàng ngủ, lấy một sợi tóc rơi trên gối của nàng."
Nam Nguyệt vương ngẩn người.
Bà không ngờ đáp án sẽ như thế này.
Bà lẩm bẩm nói "Tóc của ta không phải bảo vật gì."
Huyền Cơ Tử "Đối với ta mà nói, đó chính là bảo vật."