Cung Vân Tụ cách cung Vị Ương khá xa, vị trí cũng tương đối hẻo lánh, cũng vì vậy nên nơi đó không có người ở.
Nhưng nơi đó lại rất hợp với Tiêu Hề Hề.
Vì diện tích nơi đó rất lớn!
Đừng nói là trồng rau, thậm chí trồng lúa cũng không thành vấn đề.
Hơn nữa, bao quanh cung Vân Tụ là lâm viên, những cây cao tươi tốt tạo thành một hàng rào tự nhiên, có thể chặn những con mắt tò mò bên ngoài, độ riêng tư rất cao.
Tiêu Hề Hề nghe Lạc Thanh Hàn miêu tả hoàn cảnh của cung Vân Tụ, trong lòng tràn đầy kỳ vọng.
Lạc Thanh Hàn "Nếu nàng buồn chán, có thể đến cung Vân Tụ xem thử, cần sửa chỗ nào thì nói với Thường Hỉ, hắn sẽ giúp nàng sắp xếp mọi việc."
Tiêu Hề Hề gật gật đầu "Ừm, chiều nay ta sẽ đến xem thử."
Lạc Thanh Hàn "Chờ mặt trời lặn hẵng đi, lúc đó sẽ không nóng."
"Được!"
Sau khi hai người đi dạo xong thì về phòng nghỉ trưa.
Tiêu Hề Hề không về phòng mình mà trực tiếp nằm trên giường của Lạc Thanh Hàn, cố ý giả vờ yếu ớt không còn sức lực.
"Ây da da, vừa rồi ta đi bộ mệt quá, không muốn động đậy nữa."
Lạc Thanh Hàn cũng không vạch trần nàng, cởϊ áσ khoác ra, nằm xuống cạnh nàng.
Tiêu Hề Hề xoay người, chính xác lăn vào trong lòng hắn.
Lạc Thanh Hàn thuận thế ôm lấy nàng.
Tuy đang là mùa hạ, thời tiết rất nóng nhưng trong phòng có chậu đá nên cũng không quá nóng.
Móng vuốt của Tiêu Hề Hề chạm tới chạm lui trên người hắn, miệng khẽ lẩm bẩm.
"Sao lại ốm đến vậy? Cảm giác sờ không còn thoải mái như trước."
Lạc Thanh Hàn đang tuổi đầy năng lượng, hắn bị sờ đến có phản ứng.
Hắn cau mày, nắm chặt móng vuốt không an phận của nàng, trầm giọng nói.
"Đừng sờ bậy."
Tiêu Hề Hề bĩu môi "Sờ cũng không cho sờ, nhỏ mọn."
Lạc Thanh Hàn "Ta sợ nàng sờ ra lửa sẽ rất khó thu dọn hậu quả."
Nhiều cảnh suy đồi lập tức hiện lên trong đầu Tiêu Hề Hề.
Kích ... kí©h thí©ɧ quá.
Tiếc là thể chất hiện tại của nàng không thích hợp với mấy cảnh suy đồi, trước mắt chỉ có thể bổ não một chút, thật ra nàng cũng không dám động bậy bạ.
Nàng sợ mình đột nhiên nôn máu ngất xỉu giữa lúc đang quan hệ vì cảm xúc quá phấn khích khiến Lạc Thanh Hàn để lại ám ảnh tâm lý.
Tiêu Hề Hề không dám sờ bậy nữa, ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn ngủ.
Lạc Thanh Hàn thấy nàng không sờ nữa mới nhẹ nhõm, nhưng đồng thời hắn cũng hơi thất vọng.
Hắn sợ dọa nàng chạy mất nên bây giờ làm gì cũng thận trọng, cả chuyện thân mật cũng không dám chủ động quá mức.
Vừa rồi thấy nàng chủ động, hắn thật sự có chút vui mừng.
Tiếc là nàng chỉ chủ động có một chút như thế.
Hắn mới nói một câu, nàng lập tức rụt lại.
Xem ra nàng chưa sẵn sàng tiến xa hơn với hắn.
Lạc Thanh Hàn chỉ có thể thầm an ủi bản thân.
Đừng gấp, cứ từ từ.
Bây giờ nàng đã về, hắn có nhiều thời gian dành cho nàng.
Tiêu Hề Hề nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Nhưng Lạc Thanh Hàn thì không, hắn chỉ nhắm mắt nhưng đầu óc vẫn luôn tỉnh táo.
Hắn sợ khi ngủ lại gặp ác mộng, đến lúc đó sẽ dọa Tiêu Hề Hề sợ.
Hắn yên lặng nằm nửa canh giờ, sau đó rời cung Vị Ương tiếp tục xử lý triều chính.
Khi mặt trời sắp lặn, Tiêu Hề Hề dẫn Bảo Cầm đến cung Vân Tụ.
Tuy chưa chính thức làm lễ sắc phong, nhưng thánh chỉ đã ban, Tiêu Hề Hề đã là Quý phi, đội nghi trượng của Quý phi đương nhiên không tầm thường.
Kiệu tám người khiêng, trước sau có hơn hai mươi người vây quanh.
Các cung nữ thái giám trên đường nhìn thấy, đều phải quỳ xuống hành lễ.
Đội nghi trượng của Quý phi cuối cùng dừng lại ngoài cổng cung Vân Tụ.
Tiêu Hề Hề xuống kiệu.
Mọi người đều cúi đầu.
Tiêu Hề Hề chỉ dẫn Bảo Cầm vào, những người khác ở lại ngoài cửa.
Hai chủ tớ đi dạo quanh cung Vân Tụ.
Diện tích bên trong còn lớn hơn hai người tưởng tượng.
Hai người đứng ở hậu viện.
Tiêu Hề Hề dang rộng hai tay, hưng phấn nói "Sau này toàn bộ là ruộng rau của chúng ta!"
Bảo Cầm cũng rất hưng phấn "Nô tỳ vừa xem thử, nơi này cách sông Ngự không xa, chúng ta có thể dẫn một đường nước từ sông tới, sau này sẽ rất thuận tiện cho việc tưới đất."
Tiêu Hề Hề gật đầu "Em nói đúng, ghi lại chuyện này."
Bảo Cầm "Ở đây có thể xây một cái đình, sau này thời tiết tốt thì có thể ăn đồ nướng ở đây."
Tiêu Hề Hề gật đầu như giã tỏi "Được được được, xây đình ăn đồ nướng!"
Bảo Cầm "Cũng phải có ao, có thể nuôi cá trồng củ sen."
Tiêu Hề Hề "Đúng đúng đúng, cá ngon như vậy, tuyệt đối không thể thiếu."
Bảo Cầm "Ở đây cần xây một cái chuồng lớn, ngăn bằng ván gỗ, dùng để nuôi gà, vịt, lợn."
Tiêu Hề Hề "Gà, vịt, lợn cũng rất ngon, nhất định phải nuôi!"
Bảo Cầm "Chúng ta có cần xây buồng ong không? Có ong, không chỉ rau củ phát triển tốt hơn mà sau này còn có mật ong để ăn."
Tiêu Hề Hề sắp chảy nước bọt "Được được, xây buồng ong!"
......
Hai người càng nói càng phấn khích.
Sau khi lên kế hoạch cho hậu viện, hai người tiếp tục phấn khích đi về phía cung điện, định xem bố trí của cung điện thế nào.
Tiêu Hề Hề vừa bước qua ngưỡng cửa thì nghe bên trong có hai cung nữ đang nói chuyện.
"Vừa nãy ngươi có thấy dung mạo của Quý phi nương nương không? Quả thật rất giống người đó."
"Xem ra lời đồn là sự thật, sở dĩ Hoàng thượng sủng ái nàng là vì dung mạo của nàng rất giống người đó."
"Quý phi nương nương cũng đáng thương, đường đường là công chúa một nước, lại trở thành thế thân của người khác."
"Có gì mà đáng thương? Có thể được Hoàng thượng sủng ái là vinh hạnh của nàng, người khác muốn có vinh hạnh này cũng không được!"
"Ai biết vinh hạnh này sẽ kéo dài bao lâu? Dù sao cũng chỉ là thế thân, không phải người thật, dù có sủng ái bao nhiêu cũng không phải cho nàng."
"Cũng đúng, thế thân cũng chỉ là thế thân, sao có thể sánh với người thật được?"
......
Tiêu Hề Hề dừng một chút, sau đó bước vào như không có chuyện gì xảy ra.
Bảo Cầm theo sát.
Hai cung nữ đang dọn dẹp thấy Quý phi tới, sắc mặt thay đổi, vội đặt chổi và giẻ lau trong tay xuống, hoảng sợ quỳ xuống.
"Nô tỳ bái kiến Quý phi nương nương."
Sắc mặt Tiêu Hề Hề lạnh lùng nói "Các ngươi tên là gì?"
Hai cung nữ tim đập nhanh, ấp úng không nói nên lời.
Bảo Cầm nghiêm giọng mắng "Nương nương hỏi các ngươi đó, các ngươi câm điếc hết rồi sao?"
Hai cung nữ bị ép, miễn cưỡng nói ra tên mình.
"Nô tỳ tên Lục Nha."
"Nô tỳ tên Tân Liễu."
Tiêu Hề Hề "Bổn cung thấy hai ngươi rất giỏi đổ thêm dầu vào lửa, chắc là nấu nướng giỏi lắm đúng không? Nếu hai ngươi có bản lĩnh này, bổn cung cũng không cản trở hai ngươi, bổn cung cho người đưa hai ngươi đến chỗ khác làm việc."
Hai cung nữ khấu đầu cầu xin.
"Nô tỳ biết sai rồi, nô tỳ không dám nữa, xin nương nương khai ân!"
Bảo Cầm lập tức gọi hai ma ma mạnh mẽ, cưỡng ép kéo Lục Nha và Tân Liễu ra ngoài.
Sau khi người đi, Tiêu Hề Hề lập tức thả lỏng, vui vẻ hỏi.
"Vừa rồi biểu hiện của ta thế nào? Có phải rất có phong thái của Quý phi không?"
Bảo Cầm cười như mẹ già hiền từ, chân thành khen.
"Nương nương giỏi lắm!"