Lạc Thanh Hàn thầm thở dài.
Hắn nhận thua.
Hề Hề như khắc tinh của hắn, luôn có thể chính xác đánh trúng điểm yếu của hắn, buộc hắn phải gỡ hết mọi phòng bị.
Nhưng hắn lại không thể làm gì nàng.
Lạc Thanh Hàn nói "Gần đây ta thường xuyên gặp ác mộng, sợ làm phiền nàng."
Tiêu Hề Hề chớp chớp mắt "Mộng đói gì? Là kiểu mộng rất đói rất đói à?"
*Ác mộng (噩梦 - Èmèng) và mộng đói (饿梦 - È mèng) đồng âm.
Lạc Thanh Hàn nhất thời không biết trả lời thế nào.
Hắn im lặng một lúc, quyết định phớt lờ câu hỏi của nàng, mặt không biểu cảm nói tiếp.
"Ta mơ thấy rất nhiều chuyện xấu, chẳng hạn như nàng trở về chỉ là một giấc mơ, thực tế nàng đã chết ở nơi nào đó, còn ta không biết gì cả."
Tiêu Hề Hề chợt hiểu "Người ta thường nói đây là do suy nghĩ quá nhiều."
Lạc Thanh Hàn "Chắc vậy."
Nỗi đau sinh ly tử biệt sâu sắc đến nỗi hắn vẫn chưa thể tách mình ra khỏi nỗi đau đó.
Đôi lúc hắn bỗng thấy sợ, sợ mọi thứ đều là giả.
Sợ mộng tỉnh rồi sẽ không còn gì nữa.
Tiêu Hề Hề "Ta thấy chàng đè nén quá lâu, cần phải giải tỏa áp lực."
Lạc Thanh Hàn "Giải tỏa thế nào?"
Tiêu Hề Hề "Có việc gì chàng muốn làm nhưng chưa làm được không?"
Ánh mắt Lạc Thanh Hàn đảo quanh mặt nàng, sau đó dời đi, nhẹ giọng nói.
"Không có."
Tiêu Hề Hề tưởng hắn đang xấu hổ, tiếp tục nghiêm túc khuyên hắn.
"Chàng né tránh như vậy cũng không được, chàng phải nói thật cho ta biết, chàng yên tâm, ta sẽ luôn đứng về phía chàng, dù chàng nói gì, ta cũng sẽ giữ bí mật cho chàng, tuyệt đối sẽ không để người thứ ba biết."
Tầm mắt Lạc Thanh Hàn quay lại mặt nàng, ánh mắt dần sâu thẳm "Nàng muốn biết thật sao?"
Tiêu Hề Hề gật đầu "Đương nhiên!"
Lạc Thanh Hàn cúi đầu, nhỏ giọng nói vào tai nàng vài câu.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Hề Hề đột nhiên đỏ lên.
Nàng xấu hổ đến mức không thể nói rõ ràng, lắp bắp nói.
"Ta ... ta không được!"
Lạc Thanh Hàn nghe câu trả lời này có hơi thất vọng, nhưng cũng không ép nàng.
Hắn bình tĩnh nói "Không được thì thôi vậy, ngủ đi."
Tiêu Hề Hề nắm vạt áo của hắn, mặt đỏ bừng giải thích "Không phải ta không muốn, ta thật sự ... thật sự không được!"
Lạc Thanh Hàn thấy bộ dạng sốt ruột của nàng, chợt mềm lòng.
"Tại sao không được?"
Tiêu Hề Hề muốn nói trong người nàng còn độc cổ, không thể làm chuyện đó, nhưng lại không muốn nói hắn biết, nàng không muốn hắn lo lắng.
Nàng nhịn hồi lâu, cuối cùng cũng chỉ nói ra được một câu.
"Ta chưa sẵn sàng."
Lạc Thanh Hàn nhẹ nhàng vuốt lưng nàng, vừa vỗ về cảm xúc của nàng, vừa nhỏ giọng nói.
"Không sao, nàng từ từ chuẩn bị, ta có thể chờ, bao lâu cũng không sao."
Tiêu Hề Hề túm chặt quần áo hắn, giống như đang nắm bảo vật nào đó, sợ hắn sẽ tuột đi mất.
Nàng mong chờ khẩn cầu.
"Vậy chàng nhất định phải chờ ta, nhiều nhất là ba năm, ta sẽ chuẩn bị xong, trước đó chàng không được tìm người khác. Những chuyện khác có thể bàn bạc. Chỉ duy nhất chuyện chàng thích ta thì chàng không được bỏ giữa chừng."
Lạc Thanh Hàn nhìn bộ dạng căng thẳng của nàng, tim hắn đã tan chảy thành nước.
Hắn không nhịn được cúi đầu hôn môi nàng.
Nụ hôn này rất sâu.
Một lúc sau.
Hai người mới tách ra.
Đầu ngón tay Lạc Thanh Hàn lướt qua đôi môi đỏ mọng của nàng, khàn giọng hỏi.
"Không phải trước đó nàng còn nói, ta có thể gặp được người tốt hơn sao?"
Tiêu Hề Hề đỏ mặt, tự tin nói "Từ bây giờ trở đi, ta sẽ là người tốt nhất đó!"
Lạc Thanh Hàn trầm giọng bật cười.
Sao nữ nhân này có thể đáng yêu như vậy?
Đáng yêu đến mức hắn muốn giấu nàng đi, không để ai thấy nàng.
Có lẽ chính vì nữ nhân trong lòng hắn quá ngọt ngào khiến hắn tạm thời quên đi mọi sợ hãi.
Hắn bất giác chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau thức dậy, Lạc Thanh Hàn vẫn thấy hơi hoảng hốt.
Đêm qua không gặp ác mộng.
Khoảng thời gian này, hầu như đêm nào hắn cũng gặp ác mộng, có khi mất ngủ suốt đêm, chỉ có thể dựa vào thuốc để vượt qua.
Hôm qua là đêm duy nhất trong suốt năm nay hắn có thể ngủ ngon mà không cần uống thuốc.
Có lẽ vì ngủ ngon nên hôm nay tinh thần Lạc Thanh Hàn rất tốt, khẩu vị cũng tốt lên, bữa sáng ăn hơn nửa bát cháo.
Thường công công thấy tất cả, trong lòng cảm thán.
Hoàng đế cuối cùng cũng phấn chấn tinh thần!
......
Trong Lưu Vân Hiên.
Lục tiệp dư đang ăn tráng miệng.
Tuy cấp bậc nàng không cao, nhưng có Thái hoàng thái hậu làm chỗ dựa, trong cung không ai dám khinh thường nàng, có thứ gì tốt đều không thiếu phần của nàng.
Món tráng miệng này mới được ngự thiện phòng làm, tổng cộng chỉ có mấy phần, các phi tần cấp bậc cao mỗi người một phần, còn lại đưa đến cho Lục tiệp dư.
Diêu tiệp dư cũng là Tiệp dư, nhưng không có đãi ngộ tốt như vậy, năm người mới cùng lúc vào cung thì càng không cần nói đến.
Lục tiệp dư ăn món tráng miệng thơm ngon này, tâm trạng rất vui vẻ.
Cung nữ Tử Diệp vội vàng bước vào.
"Hôm qua Tân Liễu và Lục Nha bị Hoàng thượng phái người đưa đến Thận Hình Ti rồi!"
Nghe vậy, sắc mặt Lục tiệp dư thay đổi, tâm tình tốt đẹp của nàng cũng xấu đi.
Tân Liễu và Lục Nha bị nàng mua chuộc nên mới cố tình nói những lời đó khi Quý phi đến cung Vân Tụ, mục đích là để kí©h thí©ɧ Quý phi, khiến Quý phi chịu đả kích, tốt nhất là vì chuyện này mà làm ầm với Hoàng đế.
Nhưng Quý phi chẳng những không làm ầm lên, còn khiến Hoàng đế đưa Tân Liễu và Lục Nha tới Thận Hình Ti.
Tử Diệp lo lắng "Lỡ bọn họ khai người ra thì sao?"
Lục tiệp dư cố giữ bình tĩnh "Chuyện này ta sai người khác đi làm, từ đầu đến cuối ta chưa từng lộ mặt, đến lúc đó ta thà chết cũng không nhận, nói ta bị người khác hãm hại, chắc là sẽ không sao."
Tuy là nói thế nhưng nàng vẫn thấy hơi bất an.
Nàng đứng dậy "Đi, đến cung Trường Lạc."
"Vâng!"
Chốc sau, bọn họ vội vã đến cung Trường Lạc.
Thái hoàng thái hậu nghe Lục tiệp dư kể lại toàn bộ sự việc, sắc mặt sa sầm, tức giận mắng.
"Ngu xuẩn! Con nghĩ thà chết cũng không nhận thì qua chuyện được sao? Lỡ như Hoàng đế ra lệnh đưa tất cả những người xung quanh con đến Thận Hình Ti để Tân Liễu và Lục Nha nhận dạng, thì con làm sao?"
Lục tiệp dư không trả lời được, trong lòng đầy sợ hãi và bất an.
Nàng hỏi "Hay là, con sai người diệt khẩu thái giám kia?"
Thái hoàng thái hậu "Người trong cung đều có đăng ký, chỗ con đột nhiên có người mất tích, lại còn đúng lúc quan trọng này, không phải cho người ta biết con có hiềm nghi sao?"
Lục tiệp dư quỳ trên đất, không biết làm sao "Vậy thần thϊếp nên làm sao?"
Thái hoàng thái hậu tức đến đau đầu.
Nếu Lục tiệp dư không phải cháu gái của bà thì bây giờ bà đã đuổi ra ngoài rồi.
Bà trầm giọng nói "Chuyện sau này con không cần làm gì cả, việc còn lại ai gia sẽ giúp con lo liệu."
Lục tiệp dư vui mừng khôn xiết "Cảm ơn người!"