Tiêu Hề Hề nhìn bát thuốc còn lớn hơn đầu nàng, lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng.
Dưới sự giám sát của Bảo Cầm, Tiêu Hề Hề bịt mũi, chịu đựng cảm giác muốn nôn, một hơi uống hết.
Nàng nhanh chóng nhét hai miếng mứt trái cây vào miệng.
Lúc này Mặc Họa bước tới.
"Quý phi nương nương, Thái hoàng thái hậu phái người đến thăm người."
Tiêu Hề Hề khựng lại, Thái hoàng thái hậu sao lại phái người tới đây?
Nàng nuốt miếng mứt rồi nói "Dẫn người vào đi."
Một lúc sau, Mặc Họa dẫn một nữ sử đi vào.
Nữ sử là một nữ quan trong cung, tuy địa vị không cao nhưng lại cao hơn cung nữ thông thường.
Nữ sử đến đây họ Khổng, là người đắc lực bên cạnh Thái hoàng thái hậu, địa vị càng không tầm thường, cả những phi tần cũng phải kính trọng vài phần.
Khổng nữ sử hành lễ "Nô tỳ thỉnh an Quý phi nương nương."
Trong miệng Tiêu Hề Hề vẫn còn vị thuốc đắng, nét mặt cũng hơi nhăn lại.
"Không cần đa lễ."
Lần này Thái hoàng thái hậu sai Khổng nữ sử đến thăm Quý phi, thật ra là muốn Quý phi nói giúp vài lời, để Hoàng đế tha cho Lục tuyển thị.
Dù sao chuyện hôm qua đều bắt nguồn từ Quý phi, nếu Quý phi có thể đứng ra hòa giải thì Hoàng đế hẳn có thể tha cho Lục tuyển thị.
Nếu Quý phi biết điều thì sẽ biết tiếp theo nên làm thế nào.
Khổng nữ sử đứng thẳng lên, thấy Quý phi đang ngồi quỳ trên ghế chính, sắc mặt khi không trang điểm vẫn còn hơi tái nhợt, nét mặt hơi nhăn lại, thoạt nhìn không mấy ổn.
Nghĩ đến chuyện Thái hoàng thái hậu dặn dò, trong lòng Khổng nữ sử có hơi lo lắng, xem dáng vẻ của Quý phi sợ là khó nói chuyện.
Nhưng cũng đã đến đây rồi, vẫn còn nhiều điều để nói.
Khổng nữ sử cung kính hỏi.
"Nô tỳ phụng lệnh Thái hoàng thái hậu đến thăm Quý phi nương nương, không biết sức khỏe của Quý phi hiện tại thế nào? Đã đỡ hơn chưa?"
Nét mặt Tiêu Hề Hề cay đắng nói "Đã phiền Thái hoàng thái hậu quan tâm, sức khỏe của bổn cung đã tốt hơn nhiều, nhưng ta vẫn phải uống thuốc hàng ngày, không biết khi nào mới kết thúc."
Vốn ý của nàng là phàn nàn thuốc quá đắng và rất khó uống, nhưng khi lời này lọt vào tai Khổng nữ sử lại thành nàng mượn chuyện uống thuốc nhấn mạnh mình bị Lục tuyển thị hại thảm đến cỡ nào.
Mà nàng không hề nhắc một chữ nào về Lục tuyển thị, chuyện này khiến Khổng nữ sử muốn nói vài câu cho Lục tuyển thị cũng không được.
Khổng nữ sử chỉ có thể cười khô khan.
"Thân thể nương nương quý giá, quả thật cần phải chăm sóc thật tốt, chỉ khi người chăm sóc tốt cho thân thể mình mới có thể hầu hạ Hoàng thượng tốt hơn, phải không?"
Tiêu Hề Hề thở dài "Bổn cung đã rất cố gắng hồi phục rồi, nhưng thuốc thật sự quá kinh khủng."
Khổng nữ sử nói "Thuốc đắng dã tật."
Tiêu Hề Hề "Đạo lý thì bổn cung hiểu, nhưng khi đυ.ng chuyện thì bổn cung vẫn khó chấp nhận."
Khổng nữ sử cười nói "Người nói phải."
Nàng ngập ngừng một lát rồi nói tiếp.
"Thái hoàng thái hậu vì chuyện của người mà lo lắng suốt đêm, sợ thân thể của người xảy ra chuyện gì. Người có cần gì thì cứ nói thẳng, Thái hoàng thái hậu sẽ cung cấp đầy đủ cho người."
Tiêu Hề Hề "Chỗ bổn cung không thiếu thứ gì, Thái hoàng thái hậu không cần nhọc lòng."
Khổng nữ sữ thấy nàng trốn tránh chuyện quan trọng, có hơi gấp gáp, giọng điệu nghiêm túc hơn một chút.
"Người vì Lục tuyển thị mới bị bệnh, chuyện này làm Thái hoàng thái hậu rất áy náy, muốn bù đắp cho nương nương, mong nương nương cho một cơ hội."
Tiêu Hề Hề ngẩn một lúc "Lục tuyển thị? Là ai?"
Bảo Cầm nhỏ giọng giải thích "Là Lục tiệp dư, đêm qua nàng bị Hoàng thượng giáng xuống làm Tuyển thị."
Tiêu Hề Hề hiểu ra, nàng xua tay với Khổng nữ sử, hào phóng nói.
"Chuyện này không liên quan tới Thái hoàng thái hậu, Thái hoàng thái hậu không cần quan tâm."
Khổng nữ sử "Nhưng Lục tuyển thị dù sao cũng là cháu gái của Thái hoàng thái hậu. Thái hoàng thái hậu trước nay tốt bụng, không ngờ cháu gái của mình lại mạo phạm như vậy, trong lòng thấy rất bất an. Hi vọng nương nương có thể cho nàng một cơ hội chuộc lỗi, như vậy đều tốt cho người và Lục tuyển thị."
Bảo Cầm nghe vậy liền hiểu, Khổng nữ sử đang thay mặt Thái hoàng thái hậu làm thuyết khách, mục đích là muốn Quý phi ra mặt cầu xin cho Lục tuyển thị.
Bảo Cầm thấy không vui.
Nếu tối qua Lục tuyển thị không cố ý nói ra những lời đó, Quý phi có giận đến mức nôn máu ngất đi không?!
Lục tiệp dư đã phạm sai lầm lớn như vậy, đáng bị trừng phạt.
Bây giờ Thái hoàng thái hậu phái người đến nói mấy lời này với Quý phi, chỉ là muốn ép Quý phi nhượng bộ mà thôi.
Dựa vào đâu chứ?
Vì Lục tuyển thị có Thái hoàng thái hậu làm chỗ dựa thì có thể coi trời bằng vung, xem Quý phi không ra gì sao?
Tiêu Hề Hề ngạc nhiên "Vậy ra Lục tuyển thị là cháu gái của Thái hoàng thái hậu? Khó trách nàng ta kiêu ngạo như vậy!"
Nét mặt Khổng nữ sử xấu hổ, sao Quý phi lại nói thẳng như vậy?!
Nàng cười ngượng nói "Lục tuyển thị chỉ là tính tình thẳng thắn, thật ra cũng không phải người xấu tính."
Tiêu Hề Hề "Bổn cung biết nàng ta tính tình thẳng thắn, nhưng hôm qua bổn cung cũng nhắc nhở nàng ta cẩn thận rồi, là nàng ta không nghe lời, chuyện này không thể trách bổn cung."
Khổng nữ sử vội nói "Nô tỳ không có ý trách người, nô tỳ chỉ hy vọng người nể mặt Thái hoàng thái hậu có thể cùng với Lục tuyển thị chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không."
Tiêu Hề Hề bối rối "Giữa bổn cung và Lục tuyển thị không có chuyện gì cả, sao lại chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không?"
Khổng nữ sử "Nhưng Hoàng thượng thay người trút giận, đã đày Lục tuyển thị vào lãnh cung rồi."
Tiêu Hề Hề "Đó là quyết định của Hoàng thượng, có liên quan gì bổn cung?"
Khổng nữ sử không muốn vòng vo với nàng nữa nên dứt khoát ngã bài.
"Dù là Hoàng thượng quyết định, nhưng mọi chuyện bắt đầu từ người, tục ngữ nói, muốn cởi chuông phải tìm người buộc chuông, chỉ cần người ra mặt nói giúp, dù có cứu được Lục tuyển thị hay không, Thái hoàng thái hậu cũng sẽ nhận ân tình này của người."
Tiêu Hề Hề chăm chăm nhìn nàng, hồi lâu không nói gì.
Khổng nữ sử bị nhìn đến mất tự nhiên "Nương nương sao lại nhìn nô tỳ như vậy?"
Tiêu Hề Hề nghiêm túc nói "Hoàng thượng phạt Lục tuyển thị là vì muốn ra mặt giúp bổn cung, nếu bổn cung cầu xin cho Lục tuyển thị, người bảo Hoàng thượng nhìn bổn cung như thế nào?"
Không đợi Khổng nữ sử trả lời, Tiêu Hề Hề nói tiếp.
"Dù chuyện bắt đầu từ đâu, Hoàng thượng đã hạ lệnh xử lý Lục tuyển thị, thánh chỉ không thể làm trái, chắc ngươi hiểu đạo lý này phải không?"
Khổng nữ sử vội nói "Nhưng người là sủng phi của Hoàng thượng, Hoàng thượng quý trọng người như vậy ..."
Tiêu Hề Hề ngắt lời nàng.
"Chính vì Hoàng thượng quý trọng bổn cung, nên bổn cung càng không thể can thiệp vào quyết định của Hoàng thượng, Hoàng thượng vĩnh viễn là Hoàng thượng, quyết định của ngài ấy sẽ không bị bất kỳ ai ảnh hưởng."
Khổng nữ sử không nói nên lời.
Tiêu Hề Hề bưng tách trà lên "Bảo Cầm, tiễn khách."
Khổng nữ sử bất lực, đành hậm hực rời đi.
Sau khi tiễn Khổng nữ sử, Bảo Cầm lập tức chạy lại, lo lắng hỏi.
"Nương nương, vừa rồi người trực tiếp từ chối Thái hoàng thái hậu, liệu có khiến Thái hoàng thái hậu bất mãn không?"
Tiêu Hề Hề lấy một miếng mứt trái cây ném vào miệng, vừa ăn vừa nói "Bà ấy đâu chỉ bất mãn, e là bà ấy đã nghi ngờ ta rồi."
Bảo Cầm "Thái hoàng thái hậu nghi ngờ gì người?"
Tiêu Hề Hề "Đương nhiên là nghi ngờ thân phận của ta."