Nhìn Tiêu lương đệ vui vẻ chạy đi, Bạch trắc phi thấy ngực lại bắt đầu quặn đau.
Nàng phí công diễn một màn như vậy, kết quả Thái tử chỉ hỏi Tiêu lương đệ vài câu, hỏi xong thì thả Tiêu lương đệ đi, từ đầu đến cuối chẳng những không phạt, một câu nặng lời cũng không có.
Chuyện này là tại sao chứ?!
Bạch trắc phi càng nghĩ càng tức, không khỏi khẽ nức nở, thân thể gầy yếu ngày càng run rẩy.
Lạc Thành Hàn lạnh lùng nhìn nàng "Ta sai người đưa nàng về."
Bạch trắc phi khó khăn ngồi dậy, nghẹn ngào nói "Có phải thần thϊếp chọc giận người không?"
"Không có."
"Hức hức, thần thϊếp biết mình không nên tới tìm Tiêu lương đệ, nhưng thần thϊếp thật sự rất lo cho người! Đường xuống phía Nam xa xôi, hơn nữa còn vô cùng nguy hiểm, nếu người xảy ra chuyện gì, thần thϊếp phải sống sao đây?"
Lạc Thanh Hàn nhàn nhạt nói "Nàng yên tâm, nếu ta chết, các nàng đều phải tuẫn táng, không cần lo phải sống thế nào."
Bạch trắc phi nghẹn họng.
Nàng càng khóc dữ dội hơn, nước mắt ướt đẫm gò má, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của nàng càng thêm đáng thương.
"Thần thϊếp thuộc về Điện hạ, dù tuẫn táng theo Điện hạ, thần thϊếp cũng bằng lòng, thần thϊếp chỉ không muốn thấy Thái tử còn trẻ tuổi như vậy đã gặp tai ương. Cầu xin người, đừng xuống phía Nam, được không?"
Vừa nói, nàng vừa duỗi đôi tay mảnh khảnh trắng nõn, nhẹ nhàng kéo ống tay áo của Thái tử, ánh mắt tràn ngập vẻ cầu xin.
Lạc Thanh Hàn trực tiếp hất tay nàng ra, lạnh lùng hỏi "Nàng dường như đã quên thân phận của mình, nàng chỉ là một Trắc phi nhỏ bé, có tư cách gì can dự vào quyết định của ta?"
Bạch trắc phi sững người.
Lạc Thanh Hàn nhìn nàng, ánh mắt ngày càng lạnh "Hay là nàng cho rằng mình đã lợi hại đến mức nàng nói gì ta cũng phải nghe theo?"
Tay chân Bạch trắc phi phát lạnh, mồ hôi lạnh từng lớp túa ra.
Nàng thậm chí không dám khóc nữa, mặc cho nước mắt dần khô lạnh.
Liễu Nhứ nhìn Bạch trắc phi run rẩy không dám nói, trong lòng vừa đau vừa lo, trong tình thế cấp bách nên quên mất lễ nghi, phịch một tiếng quỳ xuống đất.
"Điện hạ hiểu lầm rồi, Bạch trắc phi chưa từng có ý đại nghịch bất đạo, Bạch trắc phi chỉ là quá lo lắng cho Điện hạ, quan tâm ắt loạn, mới khuyên người từ bỏ ý định xuống phía Nam."
Lạc Thanh Hàn thậm chí không nhìn Liễu Nhứ, thờ ơ nói "Vả miệng."
Liễu Nhứ lập tức bị dọa đến ngây người.
Hai ma ma khỏe mạnh nhanh chóng tiến tới, ấn vai Liễu Nhứ, bắt đầu vả miệng.
Chẳng mấy chốc, hai má Liễu Nhứ sưng đỏ lên.
Bạch trắc phi không đành lòng nhìn nữa, quay đầu sang chỗ khác.
Đánh liên tiếp mười mấy cái, đến khi khóe miệng Liễu Nhứ chảy máu, Lạc Thanh Hàn mới giơ tay ra hiệu.
Hai ma ma buông Liễu Nhứ ra.
Liễu Nhứ bị đánh đến ngu người, đầu óc trống rỗng, phải một lúc sau mới định thần lại, muốn khóc nhưng không dám khóc, chỉ có thể quỳ rạp trên mặt đất, thân thể run rẩy không thể kiểm soát.
Bạch trắc phi trong lòng biết rất rõ, Thái tử cố ý phạt Liễu Nhứ trước mặt nàng, là đang cảnh cáo nàng an phận thủ thường, đừng nảy sinh những tâm tư không nên có.
Chính vì hiểu điều này, Bạch trắc phi mới càng thấy uất ức.
Nàng thật lòng quan tâm an toàn của Thái tử, sao Thái tử không hiểu cho nàng?
Nàng gần như dùng hết sức lực, mới kìm lại nước mắt không rơi thêm lần nữa.
Lạc Thanh Hàn thản nhiên nói "Thường Hỉ, phái người đưa Bạch trắc phi trở về nghỉ ngơi, trước khi khỏi bệnh không được để nàng ta ra ngoài chạy loạn."
"Vâng."
Thường công công gọi một ma ma khỏe mạnh, cõng Bạch trắc phi ra ngoài, dùng kiệu đưa nàng về điện Ngọc Liên.