Y Châu mấp máy môi như muốn nói gì, nhưng cuối cùng lại không phát ra âm thanh nào.
Lúc này, cảm xúc của y đối với Khu mật sứ rất phức tạp.
Cảm xúc nói với y, Khu mật sứ sẽ không hại y, vì như vậy không cần thiết.
Nhưng lý trí nói với y, y uống tách trà xong mới trúng độc, kẻ hạ độc y có lẽ chính là Khu mật sứ!
Cộng thêm nỗi đau do chất độc phát tác, đầu óc của y hơi mơ hồ, nhất thời không thể hạ quyết tâm, không biết có nên tiếp tục tin tưởng Khu mật sứ hay không.
Y Mỹ lòng như lửa đốt, giọng điệu không khỏi cao lên.
"Đã đến nước này rồi, đệ còn do dự cái gì? Đệ có biết ta suýt bị người khác gϊếŧ không, có lẽ kẻ hại ta cũng chính là kẻ hạ độc đệ. Nếu bây giờ ta không bắt được kẻ đó, rất có thể sau này kẻ đó sẽ tiếp tục hại ta, lẽ nào đệ muốn thấy ta bị người khác hại nữa sao?"
Lời nói của nàng như mũi kim đâm vào tim Y Châu, khiến y kiềm không được nói "Không, đệ không muốn."
Y Mỹ gấp muốn chết "Vậy thì đệ nói đi!"
Môi Y Châu khẽ run lên.
Sau một hồi đấu tranh đau khổ, cuối cùng y khó khăn thốt được một câu.
"Là ...... là Khu mật sứ ......"
Đáp án này vượt xa dự đoán của Y Mỹ.
Tuy nàng rất ghét cách xử lý một số vấn đề của Quản Doanh, nhưng ông ấy luôn là một trưởng bối rất đáng tin và có trách nhiệm.
Nàng chưa từng nghi ngờ ông.
Dù là lúc nàng bị đám sát thủ truy đuổi đến tuyệt vọng, cũng chưa từng nghĩ đến Quản Doanh.
Nhưng bây giờ, lời của Y Châu như một gáo nước lạnh dội vào nàng, làm cả người nàng như rơi vào hầm băng, toàn thân lạnh buốt.
Nàng ôm chút hi vọng cuối cùng, run giọn hỏi.
"Sao có thể là ông ấy? Đệ có chắc là ông ấy không? Trong chuyện này chắc chắn có hiểu lầm gì đó phải không?"
Thật ra Y Châu cũng không muốn tin kẻ hạ độc mình là Khu mật sứ mà mình kính trọng nhất.
Cơ thể y quá yếu, giọng nói không ngừng đứt quãng.
"Trước lúc đệ ra ngoài, Khu mật sứ ...... đưa cho đệ một tách trà. Sau đó đệ ...... đệ không ăn gì cả. Đệ ...... đệ không chắc có phải ông ấy đã hạ độc hay không, nhưng trong hai canh giờ này, đệ chỉ uống tách trà đó. Tách trà đó ...... là do tự tay ông ấy rót."
Lúc nói đến câu cuối cùng, khuôn mặt y lộ ra đau đớn.
Không biết là đau do chất độc phát tác, hay là đau do người mình tin tưởng phản bội.
Hoặc có lẽ là cả hai.
Y Mỹ khó tin "Tại sao ông ấy lại làm vậy? Không phải ban đầu ông ấy nhất quyết muốn đưa đệ đi sứ Đại Thịnh sao? Ông ấy dường như rất coi trọng đệ, ông ấy không có lý do gì để gϊếŧ đệ!"
Lạc Thanh Hàn hồi lâu không nói gì đột nhiên lên tiếng.
"Có lẽ Quản Doanh sớm đã lên kế hoạch trừ khử Y Châu ở Đại Thịnh, nên ban đầu ông ta mới đề nghị dẫn Y Châu đi sứ Đại Thịnh. Những chuyện này đều là ván cờ mà ông ta bố trí đã lâu, hai người đều là con cờ trong tay ông ta."
Y Mỹ và Y Châu đờ người.
Nếu sự thật đúng như lời Hoàng đế Đại Thịnh nói thì lòng dạ Quản Doanh quá đáng sợ rồi!
Y Mỹ lo lắng hỏi "Nhưng tại sao? Tại sao ông ta phải làm vậy? Hại chết chúng ta thì có lợi gì cho ông ta?"
Lạc Thanh Hàn "Chuyện này thì cô phải tự mình hỏi ông ta."
Hắn sai người gọi Triệu Hiền tới.
"Ngươi dẫn người tới Hồng Lư Tự bắt Quản Doanh."
"Vâng!"
Triệu Hiền nhận lệnh rời đi.
Trong phòng có một khoảng im lặng ngắn ngủi.
Cơ thể Y Châu đột nhiên co rút, cổ họng phát ra âm thanh đau đớn, y há miệng phun ra một ngụm máu đen.
Y Mỹ hoảng sợ hét lên "Thái y! Thái y mau cứu đệ ấy đi!"
Phương Vô Tửu châm cứu cho y, nhưng hiệu quả lần này kém xa với lần trước, mạng sống của y đã tận, hơi thở ngày càng nhẹ, ánh mắt lờ đờ, giống như có thể rời khỏi thế giới này bất cứ lúc nào.
Y Mỹ thấy bộ dạng này của y vừa lo lắng vừa sợ hãi, không khỏi rơi nước mắt.
"Nếu biết sớm đệ sẽ xảy ra chuyện, ban đầu ta sẽ không cho đệ đến Đại Thịnh."
Nếu lúc đầu bọn họ không rời khỏi nước Thiên Đảo, hiện giờ hẳn là bọn họ vẫn đang sống tốt trong hoàng cung nước Thiên Đảo, cũng không cần trải qua chia cắt sinh tử đau đớn như vậy.
Khóe miệng Y Châu run rẩy kịch liệt, hình như đang nói gì đó, nhưng vì âm thanh quá nhỏ, không thể nghe rõ.
Y Mỹ vội cúi xuống ghé sát tai nghe.
Nàng nghe thấy giọng Y Châu rất nhẹ.
"Đệ ...... đệ không hối hận khi đến đây."
Nếu y không rời khỏi nước Thiên Đảo, có thể cả đời này phải sống trong bóng tối không thấy được ánh mặt trời, không ai xem trọng y, không ai quan tâm cảm nhận của y, cũng không ai nắm tay y thật chặt như bây giờ, vì y rơi những giọt nước mắt đau lòng.
Vì thế y không hối hận.
Thậm chí y còn cảm thấy, được chết bên cạnh người thân của mình là một điều rất mãn nguyện.
Ít nhất từ nay y không còn cô đơn nữa.
Y Châu mím chặt đôi môi không còn chút máu, gượng cười.
Nụ cười này rất khó coi nhưng lại có sự thuần khiết và thanh thản khó tả.
Cho đến khi y ngừng thở, tim ngừng đập, cơ thể dần lạnh đi, y vẫn giữ nụ cười này trên môi.
Y Mỹ quỳ trên đất cạnh giường, ngơ ngác nhìn y, hai tay vẫn nắm chặt tay y.
Mãi đến khi Phương Vô Tửu nhắc nhở nàng nên buông tay, nàng mới chợt nhận ra chuyện gì đã xảy ra.
Y Châu chết rồi.
Đệ đệ mà nàng thấy chướng mắt ghét bỏ đã chết rồi.
Theo lý mà nói, nàng không nên buồn như vậy.
Dù sao nàng cũng không qua lại với y, thậm chí nhìn y cũng cảm thấy chán ghét.
Nhưng tại sao? Bây giờ nàng thấy ngột ngạt trong lòng, như có thứ gì đó mắc kẹt trong lòng, không lên được không xuống được, khó chịu vô cùng.
Phương Vô Tửu "Tam công chúa điện hạ, tiểu hoàng tử đã chết, xin hãy bớt đau buồn."
Y Mỹ lẩm bẩm "Đau buồn gì chứ? Ta không thích đệ ấy, ta thậm chí còn ước không có đệ đệ này, sao ta có thể đau buồn vì cái chết của nó? Ta không cần đau buồn, không cần."
Phương Vô Tửu "Vậy tại sao người lại khóc?"
Y Mỹ giơ tay lau đôi má ướt đẫm của mình, mới nhận ra nàng đã khóc từ lúc nào.
Phương Vô Tửu lịch sự đưa khăn lụa sang.
Khăn lụa trắng trơn không có thêu hoa văn, tỏa mùi hương thảo mộc thoang thoảng.
Y Mỹ quay mặt đi, dùng tay áo lau mạnh hai má, nghẹn ngào nói.
"Ta không khóc, ta chỉ bị bụi bay vào mắt thôi."
Phương Vô Tửu thấy vậy cũng không ép nữa.
Y nhét khăn lụa vào tay áo, quay sang nhìn Hoàng đế.
"Bệ hạ, tạm thời đừng tiết lộ cái chết của tiểu hoàng tử ra ngoài."
Lạc Thanh Hàn hiểu ý của y.
Tuy Y Châu không được Hoàng đế của nước Thiên Đảo xem trọng, nhưng dù sao y cũng là tiểu hoàng tử, mang trong mình dòng máu Hoàng đế của nước Thiên Đảo. Nếu người của nước Thiên Đảo biết Y Châu chết ở hoàng cung Đại Thịnh, giữa hai nước sẽ xảy ra xung đột không thể hòa giải.