Quỷ Sai

Quỷ Sai - Chương 30: Chương 30: Đi Lướt Qua Nhau






Một trăm năm có biết bao thay đổi, huống hồ Tổng quản lý hành chính địa phủ cũng đã là người mới.
Người đứng đầu địa phủ hiện nay mang phong cách hiện đại hóa, đặc biệt ưa chuộng phong cách thế kỷ Hai mươi mốt. Những tòa cao ốc khổng lồ với đèn điện lấp lánh mọc lên san sát hai bên đường, lại thêm những rạp chiếu phim, quán cà phê, công viên… khiến tình yêu nảy sinh tại địa phủ tăng vọt.
Còn các quỷ quan cũng rất hào hứng đón nhận trào lưu mới, khắp nơi trăm hoa đua nở. Đầu tiên, ai nấy đều cởi bỏ y phục triều Đường, thay vào đó là quần bò, áo sơ mi. Cá biệt, sau này còn có nữ quỷ quan bất ngờ mặc bikini trước mặt mọi người, khiến hầu hết quỷ quan thời cổ đại mới vào địa phủ bị dọa cho chết khiếp, kéo nhau đi đầu thai nườm nượp.
Tại sao lại thành ra thế này? Chẳng phải vì Diêm vương mới nhậm chức nhất mực lả lơi, cả ngày mang khuôn mặt hại nước hại dân đi thị sát khắp nơi, khiến các nữ quỷ quan xuân tình ngùn ngụt, phóng đãng vô cùng hay sao.
“Diêm vương đẹp trai thế này, thật thỏa con mắt.” Bàn bên cạnh lại là đám “fan cuồng” của Diêm vương.
Mỗi tửu lâu đều tập trung rất nhiều người hâm mộ chàng, tôi đã quá quen rồi, chẳng có cảm giác gì đặc biệt.
Quỷ quan địa phủ vốn đều dự định chỉ làm ở đây mười, hai mươi năm, nhưng nhờ phúc của chàng, địa phủ như có cục nam châm thu hút, khiến số lượng quỷ quan làm việc ổn định tăng cao, hầu hết nữ quỷ quan đều chờ đợi đến trên năm, sáu mươi năm.
“Xem ra ngày đó cậu kiên trì không công bố rộng rãi mối quan hệ của cậu và Tô Dục là hoàn toàn đúng đắn.” Tiểu Thiến đã gặp rất nhiều loại nữ quỷ quan, “Nếu không thì đã sớm bị họ ăn tươi nuốt sống rồi”.
Cũng không đến nỗi như vậy, tôi chẳng qua chỉ sợ sẽ bị mọi người chú ý mà thôi.
“Thất Thất, cô làm Quỷ sai chẳng phải đã đủ một trăm năm rồi sao?” Bên cạnh tôi lúc này là quỷ quan Yến Hân đến địa phủ từ ba mươi năm trước, tính cách xuề xòa của cô ấy rất hợp với tôi và Tiểu Thiến.
Tôi gật đầu, trăm năm tưởng rằng chỉ như một cái chớp mắt, nhưng trải qua rồi mới hiểu được sự đằng đẵng của thời gian.
Đáng tiếc Quỷ đầu đại ca đã sớm không chịu nổi cô đơn, từ bảy mươi năm trước đã tiến vào vòng luân hồi chuyển thế. Lúc ra đi, huynh ấy đã gửi lại ký ức cho tôi, “Nếu ngày nào đó muội làm đủ một trăm năm, nhất định khi luân hồi chuyển thế phải báo cho ta. Đương nhiên, tất nhiên, phải khôi phục ký ức cho ta trước để ta có thể nắm rõ được mọi chuyện”.
Huynh ấy đi đầu thai rồi mà vẫn còn muốn biết kết quả, tâm phàm trần đúng là chưa dứt.
Một nhân vật khác là Thang Kỳ, y cũng gửi ký ức lại cho tôi, “Một ngàn năm sau, đệ còn phải trở lại tranh cử chức Diêm vương, chớ có quên đệ đấy”.
Tô Dục ở bên cạnh cực kỳ vui mừng, “Những nhân tài như ngươi nhất định sẽ trở thành rường cột của địa phủ”. Tôi dám đánh cược, chàng đã vì Thang Kỳ chuẩn bị chu toàn mọi việc cho nhiệm kỳ kế tiếp. Cực phẩm như thế này, mất đi thật đáng tiếc.
Thang Kỳ nhận được sự đồng tình, cảm kích đến rơi lệ, khi đặt chân lên cầu Nại Hà, còn cứ đi được ba bước lại ngoảnh lại nhìn, vương vấn mãi không thôi.
Lâm Thành và Nhàn Thục cũng tay trong tay cùng nhau chuyển thế luân hồi không lâu sau đó. Hai người họ tình sâu nghĩa nặng, mong muốn một ngày nào đó, nếu có thể kết duyên trên trần gian, sẽ sinh ra những đứa trẻ đáng yêu. Đó là điều họ không thể có được khi còn làm quỷ quan. Nhàn Thục rất yêu trẻ con, chắc chắn sẽ là một người mẹ tốt.
Ở lại địa phủ này, chỉ còn có Tiểu Thiến và Tiểu Tưởng.
“Tớ nhớ hôm nay Tiểu Tưởng hẹn cậu đi xem phim thì phải.” Tôi nhắc nhở Tiểu Thiến.
Tiểu Thiến chuyển lên làm Trưởng kế, đó là quỷ quan chuyên lo chuyện bút sách, ghi chép số liệu, thời gian cũng thoải mái hơn rất nhiều.
“Huynh ấy hẹn thì tớ phải đi sao?” Cậu ấy ngẩng đầu lên nhìn, “Huynh ấy lúc nào cũng thích phim kinh dị, tớ không muốn đi”.
Tôi chẳng tin lắm những lời cô ấy nói, vì cuối cùng cô ấy vẫn đi, đến lúc này rồi mà còn bướng bỉnh.

Chuyện lớn nhất trong trăm năm qua, chính là hiểu được thân thế của Tiểu Tưởng.
Tô Dục nói với tôi, Tiểu Tưởng là đứa con mồ côi từ trong bụng mẹ của một nữ quỷ quan một ngàn năm trước. Bà ấy sau khi đi vào địa phủ lựa chọn độ tuổi để dừng lại là mười tháng mang thai. Sau bao năm tu hành, đi ngược lẽ trời, sử dụng pháp thuật để sinh con ra. Tiểu Tưởng được sinh ra tại địa phủ, không có chút nào sinh khí của nhân gian, nên được định sẵn là tử hồn, không thể đầu thai.
Tiểu Thiến sau khi nghe xong, càng thêm thương yêu Tiểu Tưởng.
“Tô Dục đi đâu rồi?” Yến Hân hỏi tôi.
“Có lẽ là đến không gian khác thị sát rồi.” Chắc lại đi kiếm trò mới để tiêu khiển đây mà. Có lần chàng mang cả mấy chiếc SM[1] về, tôi vừa trông thấy liền chán ghét đến mức bảy ngày trời không thèm đếm xỉa đến chàng. Mãi đến khi nghe Tiểu Thiến nói, tôi mới vui vẻ mà vứt bỏ chuyện đó ra khỏi đầu. Cô ấy bảo sẽ có ngày dùng những thứ đó với Tiểu Tưởng, khiến cho Tiểu Tưởng phải ra sức van xin.
[1] SM là viết tắt của từ Sado-masochism, nghĩa là ác dâm, thống dâm. Đây nói về dụng cụ để phục vụ cho việc bạo dâm, ác dâm.
“Phía cuối phố mới khai trương một cửa hàng game, hôm nào đi chơi không?” Thông tin của Yến Hân và Tiểu Thiến thật nhanh nhạy.
Tôi cau mày, “Diêm vương lại mới thông qua cho khai trương hả?”. Cứ tiếp tục thế này, mấy phường cờ bạc sắp tới chắc cũng sẽ hợp pháp hóa, vậy thì giữa nhân gian và địa phủ còn có gì khác biệt nữa chứ?
“Nói gì đến ta thế?” Tô Dục vận bộ đồ thể thao bình thường, đáp xuống bên cạnh tôi. Chàng dùng thuật che mắt này để đám quân hậu viện không thể phát hiện được.
“Nói đến cửa hàng game của ngài.”
“Mới khai trương ba ngày trước, kích thích tiêu dùng sung quỹ quốc gia. Dù sao cũng là sản nghiệp mang danh địa phủ, pháp lực thu được đều quy cả về địa phủ.” Nói khác đi, chính là chui vào hầu bao của chàng.
“Chàng cần pháp lực thâm hậu như thế làm gì?”
“Là để…” Chớp mắt một cái, chẳng biết từ đâu, chàng biến ra một bó hoa hồng cực lớn: “để lấy lòng bà xã đại nhân”.
Xảo quyệt! Tôi quay mặt đi chỗ khác, không thèm đếm xỉa tới chàng nữa.
“Đừng xem thường ta như thế”, chàng tiến sát lại gần, nói giọng hờn giận, “Mọi người sẽ học theo đấy”.
“Trời ơi, buồn nôn quá.” Lời Tiểu Thiến vừa thốt lên, đã bị một vòng tay lập tức ôm vào lòng.
“Chúng ta cùng nôn đi.” Nói xong, Tiểu Tưởng ngay lập tức ghé mặt tới, nhưng lại hôn phải một sống đao, “Muội lại mang theo vũ khí bên mình!”.
“Đây chính là cách nôn của muội!” Đao vừa vung ra, Tiểu Thiến cắt Tiểu Tưởng thành hai nửa, trông rất bạo lực, nhưng nửa giọt máu cũng không rớt xuống.
Lẽ nào bọn họ một ngày không diễn cảnh bạo lực thì sẽ buồn chán đến chết?
Yến Hân lại lui vào trong góc, ủ rũ ngồi vẽ vòng tròn trên mặt đất, “Mọi người mải mê ân ái, tôi cũng phải đi tìm một nửa của mình đây”.
Ân ái? Trong lúc ân ân ái ái, Tiểu Tưởng đã bị phanh thây.
Sáng sớm ngày hôm sau, tôi nhận được lời chiêu gọi của thiên quan.
Sắc mặt thiên quan cực kỳ khó coi.

Trong lòng tôi chợt nghi hoặc, nhớ lại khi gặp ông ta vào một trăm năm trước, thần sắc rất tốt, lẽ nào vì để chúc mừng tôi đã làm đủ trăm năm Quỷ sai, mà ông ta đã phải lao tâm khổ tứ thành ra thế này.
“Nhiếp Thất Thất, hôm nay cô đã làm Quỷ sai đủ nhiệm kỳ một trăm năm. Chiếu theo quy định của thiên phủ, có hai phương thức để được thăng lên làm thiên quan”, ông ta ngập ngừng giây lát, “Đó là làm Diêm vương đủ một ngàn năm, hoặc làm Quỷ sai đủ một trăm năm. Mấy trăm năm nay chưa có Quỷ sai nào làm đủ nhiệm kỳ một trăm năm, vì thế quỷ quan biết được quy định này cũng không nhiều”.
“Tại sao Quỷ sai có thể được làm thiên quan?” Diêm vương là quỷ quan lớn nhất địa phủ, nhập tịch thiên quan là điều không có gì phải bàn cãi. Nhưng Quỷ sai chỉ là chức quan nhỏ nhất tại địa phủ, chỉ tốn một trăm năm thì đã có thể được thăng lên làm thiên quan là sao?
“Nhiếp Thất Thất, thời gian cô đảm nhiệm chức Quỷ sai, từng thấy bao cảnh sinh ly tử biệt?”
Sinh ly tử biệt? Công việc của Quỷ sai vốn là chứng kiến cảnh sinh ly tử biệt, từng thấy bao nhiêu, chẳng thể nào nắm được con số nữa rồi.
Sáu mươi năm trước, cảm xúc bị kìm nén lâu ngày cuối cùng khiến tôi gần như sụp đổ, tiếng ai oán tuyệt vọng của người chết không ngừng vang vọng trong đầu. Những ngày đó, đều là Tô Dục đã che mắt, nắm chặt tay tôi, thay tôi định hồn.
“Tôi đếm không xuể.”
“Ta nói cho cô biết, là 1045906.” Ông ta nói tiếp, “Vốn không có chức vụ Quỷ sai này, lập ra chức này chỉ là muốn tìm xem người nào có thể bình thản trước cảnh sinh ly tử biệt của thế gian mà thôi”.
“Đây là yếu tố cơ bản nhất để đảm nhiệm chức vụ của thiên quan.”
Tôi nhìn vị nữ quỷ quan lần đầu gặp mặt đứng bên cạnh ông ta, hóa ra một ngàn năm trước, cũng từng có phụ nữ ở vị trí của tôi lúc này, cô ấy làm thiên quan, Tịch Đức lại vì cô ấy mà cố chấp chín trăm năm.
“Sau khi trở thành thiên quan, dù không thể hoàn toàn thay đổi vận mệnh của người phàm, cũng có thể trao cho họ cơ hội thay đổi, cô muốn giúp họ không?”
Giúp những người chết đói, chết oan, chết vì nghèo khổ, tuyệt vọng? Cho họ cơ hội hiếm hoi, đúng như tôi đã vô tình trao cơ hội cho Tô Dục?
“Thất Thất… Trái tim cô thật yếu mềm…”, là ai từng nói với tôi?
Không nhớ nữa, quá nhiều người đều nhận xét tôi như thế.
“Nhiếp Thất Thất, nói cho ta biết lựa chọn của cô.”
Vị thiên quan nghiêm túc, thánh thiện, ngời ngời dáng vẻ tiên nhân.
Tôi lắc đầu, “Không, tôi không làm”.
Trái tim tôi rất yếu mềm, nhưng vẫn tồn tại chút tư lợi, Tô Dục chính là sự ích kỷ của tôi. Người chết khi tuyệt vọng không ai cứu giúp, tôi đều đã chứng kiến, nhưng nếu phải buông tay Tô Dục? Tôi thật sự không thể làm được.
Thiên quan thở dài, “Vậy cô có thể nói ra nguyện vọng của mình”.
“Tôi sẽ tiếp tục làm quỷ quan, còn nguyện vọng?” Tôi nghĩ ngợi một lát, “Giờ tôi vẫn chưa nghĩ đến, có thể bảo lưu không?”.
Thiên quan sững người, “Về nguyên tắc không phải là không thể”.
Tôi nở nụ cười.

Ở bên Tô Dục mấy chục năm này, thu hoạch lớn nhất của tôi là, những thứ tốt đẹp, nhất định phải hiểu cho tường tận rồi mới sử dụng, không thể tùy tiện lãng phí nữa.
Trên đường từ thiên phủ trở về địa phủ, tôi cùng nữ thiên quan Triều Vân kia đồng hành, cô ấy từ chức thiên quan chuẩn bị đi đầu thai, còn tôi lại trở về địa phủ của mình.
“Quả nhiên là cô không đồng ý.” Giọng cô ấy nhẹ nhàng bình thản, không cao vút cũng chẳng trầm buồn, “Ta đã đợi hơn một trăm năm, là vì chuyện này”.
Tôi nhớ Quỷ đầu đại ca khi mời gọi tôi làm Quỷ sai từng nói, ưu điểm lớn nhất của tôi chính là “an phận thủ thường”. Nghĩ đi nghĩ lại thì đúng là như thế.
“Nếu tôi định đồng ý thì sao?” Cô sẽ ngăn tôi ư?
“Vậy tại sao cô không đồng ý vậy?” Cô ấy quay lại nhìn tôi.
“Tôi sợ mình sẽ hối hận.” Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.
Đã phải hối hận một lần, thì sẽ luôn cực kỳ cảnh giác. Ngày ấy trong miếu thờ Nguyệt Lão, đối diện với mặt đất đầy những vết tích, lòng tôi sớm đã khắc lại một chữ “Hối”, cho đến nay vẫn day dứt khổ tâm.
Tôi hỏi cô ấy, “Hồi đầu tại sao lại làm thiên quan?”. Tuy thời gian đã qua mấy tháng, tôi vẫn có chút vương vấn về Tịch Đức.
“Chín trăm năm trước, Tưởng Giang nói, huynh ấy thích ta.” Cô ấy mỉm cười lắc đầu, “Huynh ấy từ nhỏ đã lớn lên ở địa phủ, là tử hồn duy nhất do một quỷ quan sinh ra, luôn không tuân thủ phép tắc, cũng chẳng hiểu luân thường thế sự. Miệng thì nói thích ta, nhưng ngay đến chuyện nam nữ là thứ gì, huynh ấy cũng chẳng biết”.
“Nhưng mà…” Cô ấy mỉm cười, nụ cười mang chua chát đắng cay, “Ta lại nhận ra tim mình đang rung động, dù chỉ một chút như thế thôi, chỉ một ngọn lửa nhỏ cũng đủ để thiêu rụi thảo nguyên… và ta hoảng loạn bỏ chạy”.
Tiểu Tưởng? Đây được tính là người thứ ba?
Tưởng Giang bị thiên phủ định sẵn là không được trải qua luân hồi, vì thế chỉ có thể mãi mãi đứng bên, ngưỡng mộ duyên tình bảy kiếp.
“Một ngàn năm dài đằng đẵng”, cô ấy thở dài, “Dù không yêu, cũng vẫn có thể trở thành bạn tốt, đáng tiếc rằng khi ấy ta đã không nghĩ tới ngày hôm nay, hối hận tích tụ từng chút một lại tạo thành tai ương”.
“Thường Nga hối trộm thuốc tiên. Trời xanh biển biếc đêm đêm tỏ lòng[2].” Ngày ngày đêm đêm, không giờ phút nào không thôi hối hận, chỉ day dứt mãi một nỗi lòng.
[2] Hai câu này do Trần Trọng San dịch từ bài thơ Thường Nga của Lý Thương Ẩn.
Cô ấy lấy ra quả cầu ký ức không sắc màu lộng lẫy, “Đây là ký ức của cô một trăm năm trước nhờ ta cất giữ”.
Tôi nhận lấy, hóa ra một trăm năm trước tôi từng lưu lại ký ức ở nơi này, tôi nhớ đến ký ức của Tô Dục là mang màu ngũ sắc, ký ức của Quỷ đầu đại ca là màu đỏ nhiệt tình, ký ức của Thang Kỳ là màu xanh của quân phục, còn của tôi lại là màu trắng, lấp lóa phát ra những tia sáng xanh tịch mịch.
Kiếp trước là kiếp trước, tôi sẽ không mở ra, nhưng sẽ cất giữ cẩn thận.
“Ta vốn hy vọng cô có thể làm Diêm vương.” Cô ấy bước nhanh, tiến về phía trước, “Chính ta đã ghi chú trong hồ sơ của cô, “trăm năm” ám chỉ thời gian Ngô Quỷ đầu giữ cô lại địa phủ, “nghìn năm” là muốn nhờ Tiểu Tưởng nhắc nhở Tịch Đức sự tồn tại của cô”.
“Dù sao tôi cũng không muốn làm Diêm vương.”
“Là Tịch Đức, chàng đã lao tâm khổ tứ để cô nếm thử hối hận, và để Tô Dục nếm thử những gì quý báu sau khi đợi chờ.” Cô ấy thở dài, đứng trước, quay đầu lại nhìn tôi, ánh nhìn ấm áp vẻ mong đợi.
“Tịch Đức gửi gắm nguyện vọng lên các người, chàng muốn các người có thể bên nhau ngàn năm.”
Để lại câu này, rồi cô ấy biến mất.
Còn giao giới giữa thiên phủ và địa phủ phía sau cô ấy, vẫn đang đợi một bóng hình.
“Tô Dục!”
Chàng ngẩng đầu đối diện với tôi, nở nụ cười tuyệt mỹ, “Về rồi à?”.

“Ừm.” Tôi thoáng phiền muộn, “Cô ấy đi đầu thai, cũng chỉ có thể gặp được Tịch Đức trong lốt động vật mà thôi”. Rất đáng tiếc, duyên tình bảy kiếp lại lãng phí như vậy, nếu đầu thai làm côn trùng tuổi thọ cực ngắn, luân hồi bảy kiếp trong mấy năm cũng chẳng được bao lâu.
“Nếu ta là cô ấy, ta sẽ đầu thai vào động vật máu lạnh tuổi thọ cực dài, kiên nhẫn chờ đợi một ngàn năm của Tịch Đức trôi qua, rồi lại luân hồi chuyển thế, còn có thể lưu giữ được tình duyên của sáu kiếp luân hồi.”
Tuổi thọ cực dài? Tôi cau mày nhìn Tô Dục, chàng quay lại nhìn tôi, xác nhận loài động vật hai bên đang cùng nghĩ tới, loài động vật máu lạnh chậm chạp đó đúng là được ngưỡng mộ vô cùng.
“Nàng quyết định ở lại địa phủ chứ?”
“Giờ mới hỏi thiếp?” Tôi nhìn vẻ mặt bình thản của chàng, nhất định là đã biết hôm nay tôi bị triệu vời lên thiên phủ, “Không lo lắng chút nào sao?”. Nhớ lại năm N trước đây, có người từng thua một ván mạt chược, lại chỉ vì sẩy tay.
“Ta tin nàng, hơn nữa…” Chàng đã có trù tính, “Những năm này ta cố gắng tích lũy pháp lực, chính là để đề phòng vạn nhất, phải chuẩn bị một cuộc tranh đấu”.
Chàng chỉ thẳng ngón tay lên thiên phủ, “Ta không phải Tịch Đức, nếu họ lôi kéo nàng, ta sẽ giống như con khỉ sinh ra từ tảng đá kia, náo loạn không cho họ ngày nào được yên ổn”.
Mới làm được có một phần mười nhiệm kỳ của Diêm vương, thế mà chàng đã dám thọc gậy lên tận thiên phủ? Chẳng trách đám thiên quan kia thấy tôi không đồng ý, lại thở phào một hơi, mọi người ai cũng e sợ chàng.
“Chàng học được cái kiểu thâm hiểm đó từ khi nào vậy?”
“Thế còn nàng, học được kiểu càn quấy đó từ khi nào hả?” Chàng chỉ về phía đám “người hâm mộ” đang thập thò phía sau tôi.
Tôi đành xuống nước, không muốn trở thành trung tâm đả kích của mọi người.
Khi tất cả những yếu tố bên ngoài đều đã bị loại bỏ, hết thảy ngăng trở đều đã rớt lại phía sau, cửa ải khó khăn nhất để được ngàn năm bên nhau cuối cùng cũng dừng lại trước tôi và Tô Dục. Tình yêu là khởi nguồn tất cả, hay là chướng ngại, còn chưa biết được.
“Tô Dục, chàng nói xem, sau chín trăm năm nữa, hai ta sẽ xin thực hiện nguyện vọng gì?”
“Nàng nói xem?” Giảo hoạt như chàng, đương nhiên sẽ ném trả vấn đề lại cho tôi.
“Có lẽ chàng sẽ xin kiếp sau, kiếp sau nữa của chàng không rơi vào tay thiếp, không yêu một cô gái bình thường nữa. Còn thiếp sẽ đời đời kiếp kiếp bình lặng yên ả làm người.”
Hai tính cách đối lập sống ngàn năm bên nhau, kết quả sẽ khiến hai bên chán ghét nhau.
“Sai rồi, nàng nhất định mỗi lần luân hồi đều có thể gặp lại ta, làm sao quên được chàng trai tuấn tú tài năng vượt trội như ta chứ, còn ta sẽ nhìn nàng một cái vẻ coi thường, khua khua tay đuổi nàng đi.”
Tôi không phục, đâu có chuyện như thế chứ?
“Không chừng là chàng vác khuôn mặt không biết xấu hổ, trơ tráo đi khẩn cầu thiên quan, bắt sắp xếp cho duyên tình bảy kiếp…” Nói xong, tôi không nhịn được cười, khó tưởng tượng được đến cảnh một ngày nào đó Tô Dục đi khẩn cầu người khác.
Bất luận là thế nào, Quỷ sai Nhiếp Thất Thất và Diêm vương Tô Dục đã được vận mệnh an bài bên nhau ngàn năm.
“Thất Thất.” Chàng không cười nữa, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt tôi, “Ta sẽ xin thiên quan để cho ta sau khi đầu thai, mỗi một kiếp đều được may mắn đi lướt qua nàng”.
“Đi lướt qua? Chỉ thế thôi?”
Chàng thì thào bên tai tôi, “Vì có thể đi lướt qua nàng, đã là may mắn lớn nhất của đời ta rồi”.
“Tô Dục… Thiếp cũng như thế.”
Nguyện vọng của chúng tôi, thì ra đều là một.
Trên thế gian, bất luận là sinh linh nào, mỗi giờ mỗi khắc đều phải trải qua vô số lần “đi lướt qua nhau”, không chừng trong số đó, lại có thứ vô cùng quý giá mà kiếp trước bạn đã phải tốn cả ngàn năm mới có thể cầu được, chính là niềm hạnh phúc lớn nhất trong cuộc đời.