Ngày 11 tháng 11, trời nhiều mây có gió nhẹ.
Dịch Dao ngẩng đầu nhìn cái tên thanh lịch tự nhiên của cửa hàng, lại nhìn cô gái tiếp tân tươi cười thân thiết lễ độ mặc bộ quần áo xinh đẹp trước mặt, hai chân không dám bước tiếp.
Vấn đề đương nhiên không phải do nữ nhân viên xinh đẹp thân thiết của tiệm "Salon tạo kiểu trong nháy mắt" mà là do —— đám soái ca đông đảo không thể nào bỏ qua trong tiệm!
Cách mặt kính trong suốt, bên trong tiệm là một đám nhà tạo mẫu nam mặc quần áo đẹp mắt phong cách đang đứng hoặc ngồi, có người còn đang tạo hình cho khách, mấy người còn lại thì cúi đầu tươi cười nói chuyện với khách, kết hợp với phong cách trang trí châu Âu xa hoa trong tiệm, tổng kết lại một câu —— đây là một nơi rất tốt để mấy cô thiếu nữ mê trai đến.
Nhưng theo phản xạ có điều kiện cô lại cảm thấy... rất đáng sợ!
Hôm trước từ khi ra khỏi khách sạn, cô vừa thấy những người đàn ông có thể gọi là "soái ca" thì hai chân liền nhũn ra, tất cả lực chú ý đều tập trung vào giữa hai chân, làm cô không phân biệt được, đây rốt cuộc là phản xạ có điều kiện xuất phát từ sợ hãi, hay là... do cô trời sinh dâm đãng!
Nhưng bây giờ cũng không phải là lúc rối rắm vấn đề này.
Dịch Dao nhanh chóng đem gương mặt tên ác ma tuấn mỹ trong đầu nhào nặn thành một cục ném vào bãi rác, hít sâu một hơi, lấy lại tinh thần, gật đầu mỉm cười với nữ nhân viên tiếp tân, đi đến mục tiêu của mình.
"
Nguyệt Chi Âm?" Trác Bất Tẫn đang uốn tóc liếc mắt nhìn Dịch Dao, "Cô nghe được tin tức từ đâu vậy?"
"...... Tình cờ biết được, không biết anh có cách nào lấy cho Ninh Nguyệt Cầm một vai diễn trong đó không?"
Thấy Trác Bất Tẫn lười nhác nhìn chính mình trong gương, không thèm trả lời, Dịch Dao âm thầm cân nhắc.
Sau khi đi thử vai cho
"Nguyệt Chi Âm" cô đi tìm Trác Bất Tẫn đầu tiên, nhưng liên tiếp mấy ngày cũng không tìm được hắn, hôm nay vất vả lắm mới liên hệ được hắn, mà hắn còn đồng ý gặp cô, cô thật sự hy vọng tất cả đều thuận lợi!
Nếu tất cả đều thuận lợi...... cô sẽ từ từ biến mất trong cuộc sống của Ninh Nguyệt Cầm, rời xa cái vòng này, rời xa những người cô không nên tiếp xúc.
"Trác tiên sinh ——"
"Cô chuẩn bị bao nhiêu tiền để mua vai diễn này?" Một câu hỏi, nhưng lại không hề có ý muốn "hỏi" chút nào.
Dịch Dao liếm liếm môi, theo trực giác của cô, hình như Trác Bất Tẫn có hơi bất mãn với giao dịch lần trước, vì tỏ rõ thành ý nên cô nói thẳng, "Trước mắt chỉ có 30 triệu, mong Trác tiên sinh giúp đỡ!"
Trác Bất Tẫn bĩu môi, liếc mắt đánh giá ngoại hình xinh đẹp của Dịch Dao, "Nếu cô đã có thể "tình cờ biết được" tin tức của
"Nguyệt Chi Âm", thì cô tự mình đi theo tổ đạo diễn "nói", không chừng một đồng cũng không tốn đâu."
Dù sao Dịch Dao cũng làm trợ lý ba năm rồi, sao lại không hiểu ý của Trác Bất Tẫn chứ? Lấy thân phận thấp cổ bé họng như cô đi "nói" với tổ đạo diễn, trừ việc dùng thân thể thì còn nói như thế nào nữa?
Dịch Dao nghĩ nghĩ, "Trác tiên sinh, tiền không đủ tôi có thể nghĩ cách, xin Trác tiên sinh giúp đỡ.
Thấy dáng vẻ Trác Bất Tẫn vẫn không có hứng thú, Dịch Dao nói tiếp, "Tôi biết chuyện này gây phiền phức cho Trác tiên sinh, nhưng tôi đảm bảo đây là lần cuối cùng, Ninh Nguyệt Cầm ở công ty Hồi tưởng làm người cũ đã nhiều năm, tuy rằng không bạo hồng nhưng vẫn rất nỗ lực, nếu bà ấy có thể nhận được tài nguyên tốt, tôi tin tưởng đối với nhóm nghệ sĩ ký hợp đồng với Hồi tưởng cũng là một sự cổ vũ. Còn nữa, dựa vào kỹ thuật diễn xuất của Ninh Nguyệt Cầm chắc chắn sẽ không làm ngài mất mặt, nếu dựa vào vai diễn này mà sự nghiệp bà ấy khá hơn, điều đó cũng cho thấy ánh mắt nhìn người và thực lực của ngài rất xuất sắc nha."
Bạo hồng:ý chỉ sự nổi tiếng"......" Trác Bất Tẫn có chút bất ngờ quay đầu nhìn Dịch Dao, trong mắt nghiêm túc hơn.
Không thể ngờ được cô gái tuổi trẻ có khuôn mặt xinh đẹp này còn nói rất giỏi, khi có chuyện cần nhờ người giúp đỡ, nếu có thể nói đạt được chỗ tốt gì, nhiều như thế nào, đương nhiên mọi người sẽ càng "Thích giúp đỡ người khác" hơn một chút.
Trác Bất Tẫn vừa định mở miệng, đúng lúc liếc mắt nhìn thấy bóng người ưu nhã trong gương, khóe miệng cười cười, "Thầy Đàn à, có người nhờ tôi mua một vai diễn trong
"Nguyệt Chi Âm", cậu thấy sao?"
Dịch Dao nghe vậy nhìn về phía sau Trác Bất Tẫn, trên cầu thang, tây trang màu xanh màu xanh sứ êm dịu nhẹ nhàng, trên túi áo có thêm một chiếc khăn tay được xếp gọn gàng, trên cổ áo trắng như tuyết gắn thêm hai chiếc cúc áo tinh xảo nhỏ xinh màu xanh ngọc phản chiếu ánh sáng ngọt ngào êm dịu, thêm vào đó còn có khuôn mặt tuấn tú thanh nhã như ngọc của một người đàn ông.
"Xin chào Tổng giám đốc!" Mấy soái ca anh tuấn trong tiệm trăm miệng một lời chào hỏi, trong đó còn có một nhóm khách nữ vui mừng ân cần chào hỏi.
Người đàn ông tao nhã dịu dàng như ngọc khẽ gật đầu, chào hỏi lại, ánh mắt thản nhiên nhìn xung quanh một vòng sau đó dừng lại trên khuôn mặt nhỏ kinh ngạc của Dịch Dao.
Là anh ta? Người phỏng vấn tuyển diễn viên cùng với Lý Khinh Nam, và đạo diễn Triệu Dũng hôm đó!
Dịch Dao ngay lập tức ngơ ngác. Anh ta là người của tổ đạo diễn? Trác Bất Tẫn vừa mới kêu cô nói chuyện trực tiếp với người của tổ đạo diễn chẳng lẽ là......
"Cô muốn mua vai diễn?" Đàn Hoa từ từ đi xuống cầu thang đứng ở phía sau Trác Bất Tẫn, rũ mắt nhìn Dịch Dao bên cạnh mà hỏi.
"Tôi......" Không biết vì sao, đứng trước ánh mắt của người đàn ông này làm cho có cảm giác
"Đang ăn trộm thì bị người ta bắt quả tang", theo bản năng cô né tránh ánh mắt của anh, cô còn chưa biết trả lời như thế nào cho tốt liền nghe thấy Trác Bất Tẫn lười nhác nói:
"Tôi đi xả nước đây, hai người nói đi." Trác Bất Tẫn mang cái đầu đầy ống cuốn đứng dậy, liếc mắt nhìn ánh mắt sốt ruột của Dịch Dao, nói thêm mấy câu, "Người cũng không tệ lắm, có nhân vật thích hợp tôi sẽ sắp xếp, đương nhiên, bây giờ không nên miễn cưỡng."
"......" Lòng Dịch Dao hơi suy sụp, liếm liếm môi, nhanh chóng sắp xếp từ ngữ ở trong đầu.
"Tới đây với tôi." Đàn Hoa lạnh giọng nói.