Rời khỏi khách sạn, Dịch Dao ngồi ở trạm xe buýt ngẩn người. Buổi sáng không có lịch học, cho nên khi Cầu Dịch Hành nói muốn cho người đưa cô về trường, cô liền lấy cớ uyển chuyển từ chối.
Dựa vào tình trạng thân thể bây giờ của cô, cô chỉ muốn tìm chỗ ngủ một giấc thật đã. Chỗ Cầu Dịch Hành đương nhiên không phải chỗ ngủ. Lỡ như ban ngày hắn muốn làm cô, chắc chắn cô sẽ chết trên giường hắn.
Quay lại trường, có lẽ Tiểu Ngải sẽ phát hiện, cho nên cũng không được. Chỗ Ninh Nguyệt Cầm cũng giống vậy. Hay là cô đi thuê một phòng nghỉ?
Lấy ví ra nhìn mấy tờ tiền mặt ít ỏi trong đó, Dịch Dao ngại ngùng cất ví.
Ninh Nguyệt Cầm là một người không hề có khái niệm quản lý tài sản. Hơn nữa. mấy năm nay công việc của bà càng ngày càng ít, thu không đủ chi, cho nên tiền trợ cấp sinh hoạt hàng tháng của ông nội bà nội, cộng thêm tiền làm thêm của cô, cô đều lấy đi phụ giúp cho Ninh Nguyệt Cầm.
Bây giờ, cô còn đang rầu rĩ lo lắng tiền thuê nhà tháng sau của Ninh Nguyệt Cầm...... Ông nội, bà nội vẫn luôn oán hận Ninh Nguyệt Cầm, cô không muốn mở miệng xin tiền ông nội bà nội, làm cho bọn họ lo lắng thêm.
Tiền thuê nhà! A! Sao cô lại quên mất! Có một chỗ cô có thể ngủ mà!
Mở cửa phòng ra, theo thói quen nhìn phòng khách bừa bộn, Dịch Dao chịu đựng cảm giác mệt mỏi, thu dọn quần áo của đàn ông quăng khắp nơi. Một nửa ném vào máy giặt, sau đó đem sáu bảy cái quần lót bỏ vào ngâm nước. Cuối cùng nhìn đống quần áo còn lại, cô dựa vào ban công ngay cửa sổ sát đất chậm rãi ngồi trên mặt đất.
Ngủ gục vài phút, lại ngâm quần lót, sau đó ngủ tiếp......
Còn phải phơi quần áo......
Đúng rồi, vừa nãy giặt mấy cái? Hình như là bảy cái quần lót thì phải....
Hình như...... có chỗ nào đó không đúng......
Khi Dịch Dao cực khổ nhắm hai mắt lại, cửa phòng ngủ vẫn luôn đóng chặt vang lên tiếng động nhỏ. Một thân thể trần trụi da thịt trắng nõn hoàn mỹ từ bên trong đi ra.
Ngón tay thon dài khẽ chạm lên mặt cô gái đang ngủ say. Ánh nắng chiếu thẳng lên khuôn mặt nhỏ trắng nõn của cô, dường như còn vương lại ánh sáng mịn màng. Lông mày thanh tú không đậm không nhạt, đỉnh mày hơi hơi nhíu lại lộ ra sự kiên cường.
Hai mắt nhắm chặt, lông mi cong vút, đáng yêu lại xinh đẹp. Cái mũi nhỏ nhắn không giống mấy cô gái phương Tây cao thẳng, nhìn rất thoải mái, còn có......
Ngón tay xoa lên cánh môi đỏ bừng như hoa anh đào. Cảm xúc tê dại làm động tác ở ngón tay cứng lại, nhưng sau đó cả bàn tay lại từ từ đặt lên mặt cô.
Ánh mắt nhìn từ đôi môi hồng xuống phía dưới, lướt qua chiếc cằm nhỏ mượt mà, rơi vào cổ áo khẽ hở ——
Bàn tay đột nhiên thu lại, nhưng ánh mắt đột nhiên dính chặt vào dấu hôn màu tím trên đó như bị nam châm mút.
Phản ứng mãnh liệt xa lạ của cơ thể làm chủ nhân của bàn tay hoang mang giật mình, cố gắng chuyển ánh mắt đi. Thân thể hoàn mỹ cúi người nhặt mấy món quần áo lên, lại nhìn quần lót trong thau nước, mặc quần dài áo sơ mi, nhanh chóng ra khỏi nhà.
Chờ đến khi Dịch Dao giật mình tỉnh lại, quần áo trong máy giặt đã giặt xong. Dịch Dao vội vàng đổi nước giặt quần lót. Sau khi giặt quần áo xong, thu dọn phòng khách, cuối cùng khi cô mở cửa phòng ngủ ra, chuẩn bị dọn dẹp, cô mới có phản ứng —— cô tới đây là để ngủ!
Không đúng, không phải Tùy Nhược Thủy đã ra ngoài chụp ảnh ngoại cảnh rồi sao? Hôm sau mới về mà? Sao quần áo đầy đất thế? Hắn đã trở lại rồi à?
Nhớ đến người đàn ông kỳ quái kia, Dịch Dao nhíu mày, không mượn chỗ ngủ nữa mà ngồi suy nghĩ lại.
Quen biết người đàn ông này đã là chuyện mấy tháng trước rồi. Lúc đó cô giúp chú Lương đưa một hợp đồng đến nhà của ông chủ công ty người mẫu ký tên, nhưng vừa mới ký tên xong bọn họ liền ngửi thấy mùi khét nồng nặc. Ông chủ kia lập tức cầm lấy một chùm chìa khóa xông ra ngoài —— Cả tầng lầu đó đều được ông ta mua rồi cải tạo lại thành chung cư cho thuê.
Sau đó, cô nhìn thấy khuôn mặt vô cảm của một con người kỳ quái trong căn phòng như một bãi rác kia.
Người kỳ quái tên là Tùy Nhược Thủy. Người kỳ quái tên cũng kỳ quái. Nấu ăn cũng có thể gây ra hỏa hoạn, cô thật sự rất bội phục.
Sau đó ông chủ kia nghe nói cô học ở đại học gần đây, liền lấy danh nghĩa "vừa học vừa làm", trả cho cô tiền lương rất thấp kêu cô mỗi tuần lại đây dọn dẹp phòng giùm cái người kỳ quái đó.
Bởi vì lúc ấy cô đang cần tiền, cô liền ra điều kiện nhận trước nửa năm tiền lương để làm công việc này.
Dịch Dao quay đầu nhìn mấy cái quần lót trên ban công, đếm đếm. Một hai ba bốn năm sáu bảy. Ừm, hình như hắn đã mua quần lót mới.
Ngày 23 tháng 10, trời chuyển nhiều mây, đêm có mưa nhỏ.
Cầm lấy thư mời Khổng Đức đưa cho cô, Dịch Dao mặc bộ váy dài màu lam cổ đứng một mình đi vào hội trường.
Trước hội đấu giá, người tổ chức, chính là An Kinh Vĩ đang sắp xếp cho tiệc tối. Thật ra, dưới một góc nhìn khác, tiệc tối có ý nghĩa hơn nhiều so với hội đấu giá. Thậm chí có thể nói hội đấu giá chỉ là một cái cớ để tổ chức tiệc tối mà thôi.
Chính trị, thương nghiệp, giới giải trí, những người ngày thường chỉ có thể nhìn thấy trên báo chí tề tụ lại một chỗ, tốp năm tốp ba nhỏ giọng trò chuyện.
Trải qua bài học thảm hại vì nhầm lẫn lần trước, cô đã chuẩn bị đầy đủ. Cho nên khi nhìn xung quanh hội trường một lát, cô đã tìm thấy mục tiêu đầu tiên —— Đường Ngũ - đạo diễn của Nguyên Thái.
Tin tức về cải biên bộ phim điện ảnh《Nguyệt Chi Âm》rất ít, nhưng theo tình hình của Nguyên Thái, có thể Đường Ngũ sẽ là đạo diễn của《Nguyệt Chi Âm》
.Tóm lại tiếp xúc trước cũng tốt, có thể thu được nhiều tin tức hơn.
Lấy một ly rượu vang đỏ, luyện tập mỉm cười với hình ảnh phản chiếu trên ly rượu, Dịch Dao lập tức đi về phía trước.
Cách đó năm mét, một đôi mắt trầm tĩnh ẩn hiện sự tức giận.