[Quyển 2] Xuyên Sách: Cứu Vớt Nam Phụ Phản Diện

Chương 33: Giấc mơ kì lạ




Tô Đình im lặng nhìn thiếu niên trong lòng, hai tay run rẩy lau đi vết máu trên người hắn.

Đến tận lúc ngất đi, bàn tay ấy vẫn cầm chặt lấy bàn tay của cô. (

Rất nhiều xe cứu thương cùng xe cảnh sát đều đậu ở bên ngoài, từng người từng người được cứu sống.

Niệm Ức và Tô Đình cùng được đưa lên xe cứu thương.

Trước khi bước lên xe, Tô Đình ngoảnh mặt nhìn về một hướng.

Nơi đó, chị Tình đang ôm xác của một người đàn ông. Hằng cuối cùng vẫn lựa chọn cái chết, chết trong lòng của người con gái hẳn yêu nhưng mãi mãi không có được. (1)

Chỉ thấy, chị Tình bình tĩnh giao thi thể Hằng cho cứu thương, sau đó phụ giúp những cảnh sát khác cứu người, một lần cũng không nhìn lại người đàn ông đã không còn hơi thở kia.

Thì ra, dù người có vô tình đến đâu, cũng sẽ bị tình yêu làm cho yếu đuối. Hằng cả đời làm người ác, hại không biết bao nhiêu người tan cửa nát nhà, đến cuối cùng lại vì yêu một người mà lựa chọn cái chết.

Tay hắn không sạch, làm sao có quyền yêu và được yêu cơ chứ. (

[Tranh Ca chỉ đăng truyện tại NovelToon và Manga Toon, mọi trang web khác đều là reup!]

"Thiếu niên này cũng mạng lớn đấy, bị tra tấn đến như vậy mà vẫn giữ lại được những nơi trọng yếu nhất. Đương nhiên vết thương không hề nhẹ, cần một thời gian điều dưỡng khá dài mới khỏi được, người nhà chú ý chăm sóc bệnh nhân chu đáo, trò chuyện với cậu ấy nhiều một chút, bởi vì tạm thời chúng tôi chưa biết được khi nào cậu ấy sẽ thoát khỏi hôn mê."

Vị bác sĩ đẩy đầy gọng kính, vừa nhìn thiếu niên trên giường với ánh mắt tán thưởng vừa dặn dò Tô Đình cùng cha mẹ Tô.

"Vâng ạ, cháu cảm ơn bác sĩ." Tô Đình đã hai đêm không ngủ, nhưng nhìn qua tinh thần vẫn không có vấn đề gì, cô lễ phép nói lời cảm ơn với bác sĩ.

Bác sĩ vừa ra ngoài, cha mẹ Tô đã lo lắng tiến lên xem xét con gái.

Mẹ Tô đỏ mắt: "Đình Đình lại đây mẹ xem nào, con có bị thương ở đâu không? Mới có mấy ngày mà xem con ốm đi kìa, bây giờ về nhà mình nghỉ ngơi nhé?"

Cha Tô không nói gì, nhưng ánh mắt vẫn ánh lên sự lo lắng, ông cũng có ý nghĩ giống như mẹ Tô.

Tô Đình biết hai người họ đã lo lắng rất nhiều, nhìn họ còn gầy hơn là người vừa thoát khỏi hang ổ nguy hiểm như cô nữa.

Cô cũng không từ chối: "Đã để cha mẹ phải lo lắng nhiều rồi, hai người phải giũ gìn sức khỏe thì con mới khỏe được, con không sao, chút nữa con sẽ sang phòng bên cạnh truyền nước biển ạ. Cha mẹ về nhà nghỉ ngơi đi."

"Nhưng mà.." Mẹ Tô vẫn muốn cô về nhà hơn, ở đây sao tiện bằng ở nhà được cơ chứ.

"Mẹ à, mẹ yên tâm, đợi tình hình của cậu ấy ổn hơn một chút, con sẽ về nhà với hai người ạ." Tô Đình đã rất mệt mỏi, nhưng cô còn có chuyện cần làm, không thể về ngay được.



Cha Tô cũng hiểu ý con gái, ông đưa mắt nhìn cô một chút, sau đó không nói gì nữa mà đưa mẹ Tô rời đi.

Trước khi đi, cha Tô vẫn quay đầu lại, chớp mắt, ông như già đi mười tuổi: "Nhạc Nhạc, con còn có chúng ta, con không một mình."

Thân hình Tô Đình chấn động, giống như... cha Tô đã nhận ra điều gì đó.

Cô luôn luôn có một khoảng cách với hai người, không phải vì khoảng cách vốn dĩ đã có của nguyên chủ và họ, mà là bởi vì chính cô

Từ khi rời khỏi chùa đến nay, cô đã quen ở một mình, cái gì tự mình làm được thì nhất quyết sẽ không làm phiền đến bất kì ai. Vậy nên, khi xuyên đến đây, Tô Đình vẫn theo bản năng tự lập một mình.

Cha Tô... phát hiện ra điều này nên mới nói ra lời đó.

Trái tim Tô Đình nóng lên, cô gật đầu mỉm cười: "Vâng."

Tô Đình chỉ kịp ăn một chút cháo, sau đó lại vội vàng vào phòng của Niệm Ức.

Cô sợ khi hắn tỉnh lại, không thấy cô đâu, hắn sẽ nổi điên lên mất.

Tô Đình ít nhiều cũng hiểu được sự chiếm hữu mà Niệm Ức dành cho mình, vậy nên cô quyết định chủ động dựa dẫm vào hắn, để hắn có cảm giác an toàn.

Ít nhất là thời điểm bây giờ.

Còn sau đó... việc cô đã đồng ý với người kia... cô sẽ làm khi Niệm Ức đã hoàn toàn hồi phục.

Tăng giá trị thù hận cho Niệm Ức thì hắn mới không bị xóa sổ khỏi thế giới này.

Ngay cả chính Tô Đình cũng không ngờ rằng sẽ có ngày, cô vì một người không có trong thế giới thực của mình mà đồng ý trả giá như vậy.

Nhưng nếu ai đó hỏi cô 'có đáng không', cô sẽ dứt khoát trả lời 'đáng'.

Thiếu niên ngày thường ngang tàng lạnh lùng, bây giờ lại yếu đuối nằm đó, sắc mặt trắng bệch, bờ môi khô khốc.

từ trên xuống dưới, không chỗ nào là lành lặn.

"Niệm Ức... Ức Ức à, anh nghe em nói không? Tuy là bây giờ nhìn anh vừa vô hại vừa có chút đáng yêu, nhưng mà... em vẫn thích anh bá đạo của ngày thường hơn. Anh nghe được thì hãy mau tỉnh dậy, mau hồi phục đi nhé?"

Tô Đình vừa lấy nước thấm lên đôi môi khô khốc của hắn, vừa dịu dàng nói chuyện cùng đối phương. ®

Tô Đình nói rất nhiều, nói đến khi cô không còn hơi sức nữa, mơ hồ thiếp đi bên cạnh thiếu niên.



"Tô Đình, làm tốt lắm, bây giờ, cô phải xây dựng tình cảm với Niệm Ức thật tốt, đợi đến thời cơ thì đẩy người đó xuống vực thắm!

Thiếu nữ bị tiếng nói này làm cho nhíu mày, trái tim hung hăng đau nhói. Cô tìm mọi cách để âm thanh này ra khỏi đầu nhưng nó như muốn chống lại ý thức của cô, lặp lại hết lần này đến lần khác.

Niệm Ức của cô... cô không thể...

"Tô Đình... Đình Đình..."

Trong cơn hồn loạn, cô nghe thấy một âm thanh trầm thấp gọi tên mình.

Giọng nói ấy vừa bá đạo, lại quá đổi dịu dàng.

Tô Đình cứ như vậy, đi theo âm thanh ấy, dần dần, cô càng đi, mọi thứ càng trở nên rõ ràng.

Dưới cơn mưa hoa anh đào mang sắc hồng thơ mộng, cô nhìn thấy một thiếu niên đang đưa lưng về phía mình.

Thiếu niên đó quay đầu, gương mặt dần dần hiện rõ, mỉm cười nhìn cô.

Khoảnh khắc đó, trong đầu Tô Đình chỉ có bốn chữ, phong hoa tuyết nguyệt.

"Đình Đình, anh tin em sẽ làm được mà, anh chờ em."

Thiếu niên vừa dứt lời, cũng là lúc Tô Đình chạy đến, nhưng thứ cô bắt được chỉ là những cánh hoa anh đào yếu ớt, người đã không còn ở đây nữa.

"Chờ sao..." Tô Đình không hiểu tại sao thiếu niên lại nói như vậy.

Nhưng cô chưa kịp suy nghĩ sâu hơn thì đã bị một sức lực hút kéo về phía trước.

Tô Đình đã đối diện với ánh mắt của Niệm Ức năm phút đồng hồ rồi.

Năm phút trước, cô vừa tỉnh dậy từ trong cơn mơ kì quái thì đã ở trong trạng thái này rồi.

Niệm Ức không biết đã tỉnh dậy từ khi nào, cứ nằm như vậy nhìn chằm chằm cô.

Bàn tay của hai người vẫn đang chặt vào nhau, thậm chí có xu hướng ngày càng siết chặt hơn.

Lúc cô ngủ là buổi chiều, bây giờ trời đã về khuya rồi.

Tô Đình chợt nhớ ra lời bác sĩ, khi nào Niệm Ức tỉnh thì phải báo cho y tá, vậy nên cô liền dùng tay còn lại nhấn chuông.