Thiếu nữ gầy yếu cõng một thiếu niên đang bất tỉnh trên lưng.
Từng bước từng bước, dù có ngã, cô cũng cố gắng giữ vững vòng tay, không cho thiếu niên bị thương thêm nữa. (1
Đường núi treo leo, ngoài tiếng gió thổi cỏ lay cũng chỉ có tiếng thở nặng nề của hai người bọn họ.
"Niệm Ức, anh cố gắng một chút nữa nhé? Rất nhanh... rất nhanh thôi, anh sẽ không sao cả."
Cũng không hiểu sức mạnh từ đâu mà một cô gái nhỏ nhắn, cả người đầy thương tích lại có thể cõng được một thiếu niên cao lớn lâu như vậy. (T)
Xuyên qua những tán lá, Tô Đình đã thấy trường học lấp ló đằng kia, ra khỏi ngọn núi, cô có thể báo nhân viên y tế rồi.
Không xa nữa, rất nhanh, rất nhanh thôi.
Dù đã mệt đến mức hơi thở yếu ớt, Tô Đình vẫn muốn nói nhiều hơn vài câu với thiếu niên trên lưng.
"Niệm Ức, nếu anh nghe thấy tiếng em thì động động ngón tay cái được không?"
Thật ra, cô cũng không có nhiều hy vọng, nhưng khi nhìn thấy ngón tay cái của hắn thật sự động đậy, cô nghẹn ngào cười. (1)
Ngậm nước mắt, vừa bước đi khó nhọc, vừa nức nở lên tiếng, đây có lẽ là lần nói nhiều nhất từ trước đến nay của cô:
"Ức Ức, sắp thi đại học rồi, anh nhớ giữ vững thành tích hiện giờ đó nhé."
"Quỹ học bổng có lẽ đã liên hệ anh rồi đúng không? Anh đồng ý đi, đừng đi
làm thêm nữa, thời gian đâu mà ăn uống."
"Bọn Tiểu Ngũ đều rất yêu quý anh, anh nhớ hãy trân trọng họ nhé."
"Còn... còn nữa, nếu tỉnh dậy không thấy em, thì anh cũng đừng tìm em làm gì nhé, em phải trở về nơi thuộc về mình rồi.."
Cô nói rất nhiều, rất nhiều...
Mãi cho đến khi đến chân núi, cô mới dịu dàng nở nụ cười, đặt người trên lưng xuống, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi khô khốc kia.
Cô ngắm nhìn gương mặt thiếu niên thật kỹ, kỹ đến mức như muốn khắc sâu vào trong tim.
"Niệm Ức, từ đầu đến cuối, em chưa từng yêu anh, tất cả đều là vì nhiệm vụ, em chỉ là thấy anh đáng thương nên cho anh chút sự quan tâm thôi. Bây giờ, nhiệm vụ sắp hoàn thành, em cũng không cần anh nữa, vậy nên, hãy coi như em chưa từng xuất hiện, nhé?" (3)
Thiếu niên dường như nghe được, cực lực giãy giụa muốn mở mắt ra, ngăn cô lại.
Bàn tay to lớn dùng hết sức lực cầm lấy tay cô, giống như một loại cố chấp, cố chấp muốn cô mãi mãi ở bên cạnh.
Dù không tỉnh táo, nhưng vẫn giữ lấy cô theo bản năng.
Tô Đình để im cho hắn nắm, nước mắt không rơi nữa, cô bình tĩnh gọi điện thoại cho xe cứu thương, tất cả đều ổn nếu không nhìn bàn tay run rẩy của cô.
Sau khi làm xong tất cả, Tô Đình một lần nữa ôm thiếu niên vào lòng: "Lời cuối cùng, Niệm Ức, em cần anh giúp một chuyện... anh nhất định phải sống thật tốt, trở thành một người tốt, như vậy, mọi việc em làm mới không uổng phí, trên đời này, sẽ không có chuyện thiếu mất một người mà không sống được, đúng không nào? Sau khi trở về, em cũng sẽ sống thật tốt, dần dần. thời gian sẽ giúp chúng ta chữa lành vết thương thôi." (2)
Cô biết hắn nghe thấy, vì bàn tay nắm lấy cô kia càng ngày càng chặt. Vậy nên, cô muốn chặn hết tất cả các ý nghĩ đi đến hủy hoại của hắn. (1)
Tô Đình đã đi đến cực hạn.
Trước khi ý thức hoàn toàn tan rã, cô chỉ có thể lặng lẽ nói trong lòng một câu.
Chúc anh tai qua nạn khỏi, phần đời còn lạ... ngẩng cao đầu mà đi. 2
[Tranh Ca chỉ đăng truyện tại NovelToon và MangaToon, mọi trang web khác đều là reup!]
Niệm Ức được đưa vào bệnh viện kịp thời, trải qua một đợt thập tử nhất sinh, nằm viện đến bây giờ đã hai tháng vẫn chưa tỉnh lại.
Tất cả chi phí nằm viện của hắn đã được trả từ trước, nghe nói là có người đã đóng trước cả một năm tiền viện phí.
Tư Việt và những người khác đã tỉnh lại từ một tháng trước, hiện đã không còn gì đáng lo ngại.
Hà Kiều không biết tại sao lại rơi vào trạng thái điên điên khùng khùng, lúc cười lúc khóc, được đưa vào bệnh viện mà đám côn đồ lúc trước đã vào.
Gia đình nhà họ Tô làm ăn càng ngày càng phát đạt, hợp đồng ký kết được đếm nhiều không xuể.
Mà điều này bắt đầu từ ngày con gái độc nhất của họ - Tô Đình ra đi. (1
Tất cả mọi người đều đang ngày càng tốt lên, đều đang tiến về phía trước.
Chỉ có cô gái tên Tô Đình vĩnh viễn dừng lại ở độ tuổi 17 ấy.
Nhìn gương mặt mỉm cười dịu dàng động lòng người trong bia ảnh, Tiểu Ngũ lại không nhịn được đỏ mắt nức nở.
Hắn còn nhớ... còn nhớ sau khi nghe thấy hai chữ lạnh nhạt 'đã biết' của cô, hắn đã hận cô như thế nào.
Hận cô không có tình người, Niệm Ức và đám người bọn họ vì cô làm nhiều như vậy, cô lại xem như không thấy, ngoảnh mặt làm ngơ.
Nhưng khuya hôm ấy, hắn vẫn còn ở bệnh viện, tận mắt chứng kiến cô và Niệm Ức cả người đầy máu được đẩy vào phòng cấp cứu.
Rõ ràng, lúc đi vào, hai người vẫn còn đang thở.
Nhưng trải qua mấy tiếng phẫu thuật, lại chỉ cứu được Niệm Ức.
Còn cô gái gầy yếu kia cứ như vậy chìm vào giấc ngủ vĩnh viễn.
"Tô Đình, chị đi rồi, Niệm ca phải làm sao đây..."
Bên cạnh, Từ Việt cũng đỏ mắt ôm người vào lòng, dỗ dành.
"Cô ấy sẽ vẫn dõi theo Niệm ca, cô ấy yêu Niệm ca như vậy mà...