(Quyển 3) Mau Xuyên Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút !!!

Chương 517




Hai người nhận lấy ngọc giản, sắc mặt trắng bệch, đứng đực tại chỗ không nói được gì. Ngọc giản không chỉ có trống không mà còn có cả vết tích của huyễn thuật.

"Nhìn rõ chưa? Nếu muốn biết chuyện này là ai làm, cứ yên tâm gia nhập Ma tông của ta, về sau sẽ có cơ hội báo thù. Đương nhiên, các ngươi không đồng ý cũng không sao cả, hội trưởng lão Ma tông chúng ta sẽ đánh đến khi nào các ngươi phục thì thôi."

Đường Quả nói xong thì nhìn về phía cô bé ốm yếu. Cốc Cầm dường như cũng cảm nhận được thánh nữ cô cô đang nhìn mình.

Đường Quả hướng về phía Ôn Ý, "Ôn Ý, dẫn nhị sư muội của con lại đây."

Ôn Ý lúc nào cũng chú ý đến động tác của Đường Quả, mặt dù không thấy được mặt mũi của cô, nhưng cậu vẫn biết cô đang nhìn một cô bé xanh xao vàng vọt. Cậu gật đầu một cái, đi về phía Cốc Cầm.

Cốc Cầm thấy Ôn Ý đến trước mặt mình, không thể không sợ mà lui về sau một bước. Ôn Ý nhớ lại chuyện cũ, cảm thấy có chút đồng cảm với Cốc Cầm, xòe tay ra cười với cô bé.

"Đi theo ta, sư phụ muốn thu em làm đệ tử."

"Anh... Sư phụ anh là thánh nữ cô cô ạ?" Cốc Cầm không ngốc. Toàn bộ cuộc nói chuyện đều là nữ tử đội đấu lạp lụa mỏng làm chủ, đây chắc chắn là một người khó lường.

Cô bé tuy đã bái nhập Thiên Hỏa tông, nhưng thiên phú cũng không tốt, bái nhập được cũng là vì tổ tông của cô bé đã từng cứu được trưởng lão Thiên Hỏa tông. Trưởng lão này hứa rằng nếu gia tộc của cô bé có người có thiên phú tu luyện, có thể vào Thiên Hỏa tông được. Vừa hay, cô bé là người có chút thiên phú, nhưng lại cực kì kém, linh căn ngũ hành, chỉ đạt tối thiểu.

"Ừ."

Giọng Ôn Ý rất nhẹ, dường như sợ dọa cô bé. Đây là sư muội của cậu, phải kiên nhẫn, "Đi thôi, đi theo ta gặp sư phụ. Người sẽ thu em làm đệ tử, khiến em trở nên mạnh hơn."

Nghe đến được mạnh hơn, mắt Cốc Cầm sáng rực lên. Cô bé muốn mạnh lên. Từ khi vào tông môn đến giờ, cô bé thường xuyên bị bắt nạt, nhưng vì tư chất quá kém nên chỉ có thể nhẫn nhịn.

Vất vả lắm mới kiếm được một cái động tiên, kết quả là khiến cả tông môn tranh đấu.

Cô bé đưa bàn tay nho nhỏ lên nắm lấy tay Ôn Ý, đi đến trước mặt Đường Quả.

"Cốc Cầm?"

Cốc Cầm ngẩn ngơ. Thánh nữ cô cô thật lợi hại, vậy mà cũng biết tên cô bé. Trong đáy mắt Cốc Cầm bất tri bất giác xuất hiện vài phần sùng bái.

Đường Quả không thể không buồn cười, tán nhảm với hệ thống, "Mấy thiên tài tương lai này đáng thương thật, bị Phượng Phi Linh làm cho nghèo túng đến mức này. Nhưng thiên tài vẫn là thiên tài, đầu óc thông minh hơn người thường nhiều, nếu là mấy đứa trẻ khác, nhìn thấy ta là người Ma tông đã sợ đến mức không dám đi rồi. Khéo còn ngại ta là người Ma tông mà sống chết không theo."

Nhưng một vài thiên tài mang vận khí tốt không giống thế, họ hiểu được cách bắt lấy cơ hội nhiều hơn so với người bình thường, tâm trí cũng trưởng thành hơn hẳn.

"Có muốn đi theo ta, bái ta làm thầy không?"

Cốc Cầm nuốt nước bọt, đôi mắt sáng ngời nhìn Đường Quả, "Thiên phú của con kém." Rất kém, đệ tử như thế thánh nữ cô cô cũng không để ý sao?

"Nếu nữ thánh nữ cô cô không chê, Cốc Cầm con xin bái người làm thầy." Không đợi Đường Quả đáp, Cốc Cầm đã bịch một tiếng quỳ xuống đầu, dùng hết sức lực lạy ba lạy với Đường Quả rồi ngẩng đầu lên nở nụ cười với cô, "Sư phụ."

Ôn Ý: Sư muội lợi hại hơn cậu nhiều, nhanh như thế, sợ sư phụ đổi ý à?

Đường Quả buồn cười, vội đỡ lấy Cốc Cầm, nói nhỏ, "Thiên phú của con không kém, ngược lại là rất tốt, chỉ là không có công pháp thích hợp. Đi thôi, theo ta về, cùng sư huynh con tu luyện. Con tu luyện được công pháp thích hợp rồi sẽ biết được thiên phú của con ngược trời đến mức nào."

Rất tốt, lại nuôi dưỡng thêm một đối thủ mạnh cho Phượng Phi Linh.