(Quyển 3) Mau Xuyên Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút !!!

Chương 518




Cốc Cầm giống như Ôn Ý, vào Ma tông xong, bị cảnh vật của Ma tông dọa cho kinh sợ.

Thật sự rất đẹp, non xanh nước biếc, chim hót hoa nở, nơi này thật sự là Ma tông trong truyền thuyết?

Không đợi cô bé kịp phản ứng lại, Đường Quả đã quăng công pháp thích hợp cho cô bé. Cô bé chưa từng tu với tốc độ này bao giờ, cả ngày chỉ tu luyện.

Ôn Ý thấy sư muội cố gắng như thế, cậu làm đại sư huynh không thể thua kém. Rồi cả hai người thành hai người tu luyện khắc khổ nhất Ma tông, kéo các đệ tử Ma tông tu luyện theo.

Đùa, cả tông bọn họ chẳng lẽ không bằng được hai đứa trẻ?

Phượng Phi Linh chỉ biết Thiên Hỏa tông cũng bị Ma tông chiếm, còn đổi tên thành Thiên Hỏa phân đà.

"Dạ Lăng đại ca, rốt cuộc là bên Ma tông có chuyện gì thế?" Nếu chuyện Thiên Hỏa tông không phải do ả làm ra, Ma tông có chiếm hay không cũng không liên quan đến ả.

Đã hai lần rồi, cứ mỗi lần ả ra tay, Ma tông đều từng bước chiếm lấy ngay, ả không nghi ngờ không được.

"Ma tông dự định mở rộng lãnh thổ." Lãnh Dạ Lăng nói cũng không sai, Mạc Vân Thiên đã từng nói mở rộng lãnh thổ với y, "Chắc trùng hợp lúc Thiên Hỏa tông gặp chuyện không may, nhân cơ hội đó mà ra tay."

Thấy Lãnh Dạ Lăng chắc chắn như thế, Phượng Phi Linh cũng bớt hoài nghi. Thiên Hỏa tông gặp chuyện không may, đừng nói đến Ma tông, ngay cả môn phái bình thường cũng sẽ không thờ ơ, phải tìm đủ cách để chiếm được.

Ả nhíu mày lại, điều duy nhất để ả lo lắng là Cốc Cầm ở Thiên Hỏa tông. Ả đã cướp đi cơ duyên của Cốc Cầm, không biết thiên tài này có thể trưởng thành hay không.

Còn công pháp cho linh căn ngũ hành kia, ả đã hủy đi rồi.

Lãnh Dạ Lăng thấy Phượng Phi Linh trầm mặc, trong lòng xẹt qua chút khó hiểu. Một hai lần cũng thôi, nhưng y vẫn cảm nhận được Phượng Phi Linh có rất nhiều bí mật.

Nhưng y cũng không truy đến cùng. Y cũng có bí mật, càng không muốn nói với Phượng Phi Linh. Hiện giờ Ma tông đang phát triển rất khá, nếu y nói Đường Quả ở Ma tông, với tính của Phượng Phi Linh, chắc chắn Ma tông sẽ không được yên bình, như thể quả thực hơi có lỗi với sư phụ.

Chỉ cần Đường Quả không tìm phiền phức cho Linh Nhi, không bức hại Ma tông, y sẽ không quản.

Từ lúc quay về gặp Đường Quả đến giờ, đầu óc y càng ngày càng trấn tĩnh. Trước sau y đã sớm tự ngẫm về những điểm đáng ngờ trên người Phượng Phi Linh, nhưng cũng không quá để ý, chỉ cho là ả có nỗi khổ trong lòng.

"Linh Nhi, hình như nàng đang muốn làm gì đó?" Lãnh Dạ Lăng quyết định hỏi ra.

Phượng Phi Linh đột nhiên cả kinh, suýt nữa đứng bật dậy. Dạo này ả bộc lộ cảm xúc ra hơi nhiều, cũng tại vì bị ông trời nhắm vào nên ả không giữ bình tĩnh được như trước.

"Dạ Lăng đại ca, anh suy nghĩ gì thế, ta có thể làm gì?" Phượng Phi Linh không muốn để Lãnh Dạ Lăng nghi ngờ, ít nhất là trước khi ả mạnh lên đến mức không ai đối đầu được, không ai có thể biết được bí mật của ả, "Ta chỉ tò mò, còn tưởng Ma tông làm chuyện lớn gì. Nhỡ đâu phe chính đạo vì chuyện này mà đến đánh thì không có lợi với các anh lắm."

Thấy ánh mắt Phượng Phi Linh không giống như là đang nói dối, hơn nữa còn lộ ra rõ ràng, Lãnh Dạ Lăng không hoài nghi nữa, kéo người đến bên mình, "Nếu như Linh Nhi muốn làm gì đó, có thể gọi ta đến giúp nàng."

"Dạ Lăng đại ca, ta nhận được tin sắp có một bí cảnh mở ra, chúng ta cùng đi chứ?"

"Được."

Cùng lúc đó, Đường Quả nở một nụ cười với Mạc Vân Thiên. Ngón tay Bạch Vô Thanh giật giật, ánh mắt không rời khỏi mặt Đường Quả, coi như nụ cười của cô là dành cho mình.

"Chúng ta đi xét bí cảnh đi, sắp có một bí cảnh mở ra rồi."