Rất Thích

Chương 12




Trông thấy cái váy này, trong đầu em chính là dáng vẻ anh lúc mặc nó.

***

Hôm ấy, nhân lúc Lương Húc Thành phải tăng ca, Thẩm Quân một mình đi xem bộ phim mới ra rạp để bắt tay vào viết phê bình điện ảnh.

Lúc xem phim xong, mới phát hiện điện thoại có hàng loạt cuộc gọi nhỡ. Bởi lẽ điện thoại để chế độ im lặng nên trước đó vốn dĩ không hề hay biết.

Tất cả đều là cuộc gọi của Lương Húc Thành.

Vừa ra khỏi phòng chiếu phim, Thẩm Quân vội vàng gọi lại ngay, còn chưa lên tiếng đã nghe đối phương trầm giọng hỏi: “Đang ở đâu?”

Thẩm Quân cứ thế mà nói rạp chiếu phim mình đang ở.

“Đứng đó đừng đi đâu, em đến đón anh!”

Thẩm Quân lấy làm lạ sao hôm nay Lương Húc Thành lại tan làm sớm như thế, nhưng cũng không hỏi nhiều, nói tiếng biết rồi.

Cúp máy, Thẩm Quân đứng ở cửa rạp chiếu phim chờ Lương Húc Thành. Trong lúc chờ đợi, một sạp bán trang sức phía trước hấp dẫn sự chú ý của anh.

Đó đều là trang sức của nữ giới, Thẩm Quân cũng không có sở thích dị thường kiểu đó, nhưng từ sau khi ở bên Lương Húc Thành, tâm tính anh đã trí trá hơn rất nhiều. Nhìn những món trang sức kia, Thẩm Quân bắt đầu tưởng tượng mình mang một chiếc kẹp tóc lông xù màu hồng, nằm dưới thân Lương Húc Thành sẽ có bộ dạng gì, Lương Húc Thành sẽ có phản ứng gì đây?

Không được nghĩ, vừa nghĩ thôi đã thấy kích thích rồi!

Thẩm Quân bưng mặt, nhìn xung quanh không có ai, cuối cùng sải bước về phía trước.

Chủ sạp cũng là một cô gái, nhìn anh đi qua thì cười tít mắt hỏi: “Anh mua tặng bạn gái ạ?”

Thẩm Quân nhếch môi gật đầu, sau đó chỉ vào chiếc kẹp tóc màu hồng vừa trông thấy, kẹp tóc tròn tròn nhỏ nhỏ, như một quả cầu bông đáng yêu…

Cô gái lấy chiếc kẹp tóc đó xuống cho anh, Thẩm Quân đang định trả tiền, bỗng nhiên sau lưng một bàn tay đưa ra, đặt tiền vào tay cô gái.

Cô gái thoáng sững sờ, trông thêm ánh mắt đang nhìn gườm gườm Thẩm Quân của anh chàng kia, bỗng nhiên như sực hiểu, nhịn cười nhận tiền.

Thẩm Quân bị Lương Húc Thành kéo một mạch đến bên cạnh xe, cả người đờ đẫn, lại còn bị bắt gặp khi đang tự mình mua loại đồ này nữa chứ, xấu hổ chết đi được. Lương Húc Thành lên tiếng trước, song giọng nói cực kỳ xấu, gần như là nghiến răng nghiến lợi: “Anh giỏi lắm, còn dám giấu em tặng bạn gái cơ đấy!”

“Hả?” Thẩm Quân bị câu này của hắn làm giật cả mình, “Em nói linh tinh gì thế! Anh đấy là…”

Nhìn chiếc kẹp tóc trong tay, anh lại chợt nghẹn họng, nhất thời chẳng nói nên câu.

Để anh chính miệng thừa nhận là tự đi mua kẹp tóc con gái cho mình, điều này làm sao có thể!

Nom anh nghẹn đến mức mặt mũi đỏ bừng, Lương Húc Thành cũng không làm khó anh, mở cửa xe ấn anh vào ghế phó lái, sau đó từ bên còn lại ngồi lên ghế lái xe.

Thẩm Quân âu sầu cúi đầu hỏi: “Sao hôm nay em tan làm sớm thế?”

Hắn liếc anh một cái: “Ồ? Nếu muộn thêm chút nữa thì sẽ có gì không hay à?”

Thẩm Quân biết ý trong lời hắn, gãi đầu đáp: “Em hiểu nhầm rồi, anh chỉ đến để xem phim thôi, chiếc kẹp tóc đó… Chiếc kẹp tóc đó… Anh… Anh mua để… Mua để… Để…”

Anh thật sự không nói ra được, nhất thời ấm ức, mím môi, khoé mắt cũng nhoè đi.

Xe bất chợt dừng lại, Thẩm Quân còn chưa kịp hiểu thì thân người đã bị ấn xuống ghế xe, bờ môi bị chặn lại.

Lương Húc Thành hôn anh một lúc lâu mới buông tha, nhìn anh chăm chú, đôi mắt đen sâu hút: “Cục cưng của em, là em quá đáng, anh không biết lúc em về nhà không tìm thấy anh, em gần như đã phát điên!”

Thẩm Quân dụi lên vai hắn một cái: “Em sợ gì chứ, anh đâu có chạy mất.”

Hắn không lên tiếng, hơi thở phả vào cổ anh mang theo mùi vị ngọt ngào.

Qua lời thẳng thắn của hắn, dần dần Thẩm Quân cũng không ngại nữa, bắt đầu nhỏ giọng nói: “Anh thấy chiếc kẹp tóc đó đẹp quá, tự nhiên lại muốn kẹp cho em xem… Anh không có loại sở thích ấy, chỉ là tự nhiên anh… Tự nhiên…”

Lương Húc Thành từng chút mút lấy vành tai anh: “Em biết.”

Thẩm Quân đang được hắn hôn một cách thoả mãn, hắn lại bất chợt buông anh ra, từ phía sau cầm một chiếc hộp tới, hộp được gói ghém rất đẹp. Hắn đưa cho Thẩm Quân.

“Tặng anh à?” Thẩm Quân có chút ngạc nhiên, “Vậy là em tan làm sớm để tặng anh thứ này?”

Bỗng nhiên Lương Húc Thành trở nên hơi mất tự nhiên, hắn nắm tay lái nhìn về phía trước đáp: “Ban đầu cứ sợ anh sẽ không thích, có điều, bây giờ xem ra không cần phải băn khoăn nữa.”

Thẩm Quân tò mò mở hộp ra, vừa nhìn món đồ bên trong đã lập tức há hốc.

Bên trong chiếc hộp đó chính là một chiếc váy ren dài mỏng màu kem, hoạ tiết cầu kỳ và duyên dáng, trên ngực và sau lưng gần như trong suốt, thiết kế vừa thời thượng lại mang theo đôi chút cổ điển và nhã nhặn.

Thẩm Quân cầm váy lên, chất liệu và đường may của chiếc váy này tuyệt đối là hạng nhất. Sờ vào hết sức thoải mái, vừa nhìn cũng biết là khi mặc lên sẽ gây chú ý của người khác thế nào.

Hồi lâu Thẩm Quân chẳng nói lên lời, Lương Húc Thành nhìn anh bảo: “Trông thấy cái váy này, trong đầu em chính là dáng vẻ anh lúc mặc nó.”

Tai Thẩm Quân thoáng chốc đỏ bừng, anh nhỏ giọng thì thầm: “Vậy… Anh về nhà… Mặc, mặc cho em xem…”

Hắn ghé gần anh hơn, nói giọng trầm khàn: “Em không đợi được nữa, bây giờ muốn anh mặc ngay.”

Nói đoạn, hắn cầm lấy kẹp tóc trong tay Thẩm Quân, tao nhã kẹp vào tóc mai anh. Vành tai hồng hồng, kẹp tóc hồng hồng, nom cực kỳ đáng yêu.

Nghe lời hắn nói, Thẩm Quân cũng rất muốn thử một lần, cũng không từ chối, xấu hổ gật đầu, cầm hộp lách vào chỗ ghế sau. Không gian phía sau rộng rãi, khá đủ để thay quần áo.

Lúc cởi đồ mình ra, anh đưa mắt nhìn Lương Húc Thành. Đối phương vẫn nhìn thẳng về trước, nhưng Thẩm Quân luôn cảm thấy hắn đang nhìn vào tấm gương chiếu hậu trước mặt.

Khi Thẩm Quân lột sạch mình ra, phát hiện dường như tay của Lương Húc Thành nổi gân xanh.

Anh bắt đầu mặc váy vào một cách cẩn thận. Lần đầu tiên mặc đồ nữ, mặc rất lâu mới xong. Đang định ngẩng đầu lên gọi Lương Húc Thành xem thử, chợt phát hiện ghế lái trống không, cửa xe bên cạnh mở ra, người đàn ông bất chợt sải bước chen vào, nhanh chóng đóng cửa xe lại.

“Hư!” Thẩm Quân thất thanh một tiếng, cả người bị Lương Húc Thành ôm vào lòng, nhiệt thành liếm lám vành tai nóng bừng của anh.

“Ư a… Em… Em còn chưa nói… Có đẹp không… Ư…” Thẩm Quân hoàn toàn không biết sức hấp dẫn lúc này của mình, vóc người anh vốn mảnh dẻ, làn da trắng muốt, sau khi mặc chiếc váy đó thì lại càng rực rỡ. Toàn bộ những gì quyến rũ nhất của anh được phơi bày, hoàn toàn không có bất cứ cảm giác lệch tông, thậm chí còn tăng thêm mấy phần duyên dáng.

“Đẹp lắm…” Đôi tay dày rộng của Lương Húc Thành vén váy lên, vuốt ve chân anh, hắn ghé sát tai của Thẩm Quân nói, “Cục cưng đẹp đến nỗi làm em cương luôn rồi này!” Dứt lời, đỉnh hạ bộ lên, cấn con rồng lớn đã sớm tỉnh giấc qua lớp váy vào giữa đùi.

“Ư a…” Thẩm Quân bị hắn nói mà mặt đỏ tới mang tai, tóm lấy bàn tay hư hỏng đó, “Váy… Váy sắp nhăn hết rồi… Ư…”

“Nếu cưng thích thì mua cái mới là được.” Lương Húc Thành cầm bàn tay chủ động dâng lên tận cửa kia, để vào trong quần chẳng biết đã cởi khoá khi nào của mình, ép bàn tay anh vỗ về con rồng kiêu hãnh chẳng chịu nằm yên bên trong đó.

“Giúp ông xã nào.” Hơi thở của Lương Húc Thành nặng dần, một tay luồn vào trong váy khiêu khích cửa người đã sớm trơn dãn của Thẩm Quân, một tay ở trên dụi miết hai đầu v* anh qua lớp ren váy, “Cục cưng thơm quá, tiếc là bên trên không tiết sữa được.”

“Anh là đàn ông… Ư… Tất nhiên bên trên không tiết ra sữa được rồi…” Thẩm Quân bị hắn mơn trớn, vừa sung sướng vừa ngứa ngáy.

“Hửm? Nếu là đàn ông thì tại sao lại mặc váy?” Hắn cố ý làm khó anh, bàn tay đang ngao du trên ngực anh chạy xuống dưới, vén váy lên, thò vào, tóm lấy cậu nhỏ cũng đã cương lên của Thẩm Quân, “Không ngờ trong váy lại giấu thứ này, hư quá.”

Thẩm Quân nghiêng đầu, khó chịu dụi vào Lương Húc Thành: “Không giấu mà… Từ khi sinh ra đã có rồi… Haa… Ông xã lại bắt nạt anh…”

“Đâu có bắt nạt?” Hắn rút ngón tay từ vùng kín anh ra, cửa mình lập tức co lại một cách lưu luyến, “Chờ lát nữa khi bắt nạt thật thì anh định thế nào đây? Hửm?”

Thẩm Quân run rẩy buông con rồng sung mãn trong tay ra, ôm cổ Lương Húc Thành, chật vật nói: “Ông xã về nhà được không… Muốn ông xã thương… Hức hức…”

“Thật không?” Hắn dạng hai chân anh ra, dùng tư thế như bế trẻ con mà ôm Thẩm Quân lên người.

Vùng kín không ngừng co rụt bị phô bày trong không khí, Thẩm Quân cắn ngón tay, thở dốc đáp: “Thật mà… Muốn cây hàng lớn của ông xã… Muốn lắm… Ư aaa…”

Anh vừa nói xong, hắn đã tốc hết toàn bộ chiếc váy anh đang mặc lên, Thẩm Quân không mặc quần trong, lồ lộ cảnh tượng hạ bộ cương cứng và lỗ nhị không ngừng co rụt hết sức dâm dục, tạo thành tương phản cực kỳ lớn với chiếc váy dài thanh tao nhã nhặn trên thân. Thẩm Quân đung đưa cặp mông đầy đặn, Lương Húc Thành không nói gì cả, thình lình đỡ con mãnh long kiêu hãnh của mình nhắm ngay cửa hang không ngừng nhúc nhích đó, thần tốc xộc vào.

Thẩm Quân không ngờ Lương Húc Thành lại làm mình ngay trên xe, cộng thêm khoái cảm đột ngột ập đến, kích thích rên to. Nhưng rất nhanh anh để ý thấy cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân, vội vàng bịt miệng lại. Nhưng căng thẳng cực độ lại khiến vùng kín bất chợt co chặt, cú siết khiến con rồng vạm vỡ không sao tiến thêm về trước, chẳng ngờ lại khiến nó càng thêm to và cứng tới đáng sợ.

Người đàn ông của anh thè lưỡi, đưa đẩy qua tai anh, hạ giọng nhẫn nhịn nói: “Hừm… Cục cưng đừng sít chặt như thế, mau để ông xã vào đi nào…”

Tiếng bước chân ngày càng gần, Thẩm Quân không sao thả lỏng được. Cơ thể anh như nhũn ra nên nhúc nhích mấy cái, khiến bộ vị sung mãn bên dưới suýt nữa nổ tung. Lương Húc Thành bị kích thích phải nhíu chặt đôi mày, ngặt nỗi Thẩm Quân vẫn không hề hay biết, tiếp tục lắc mông, khiến cửa người càng sít chặt hơn. Hắn không nhẫn nhịn được nữa, giận dữ trở người thay đổi vị trí, vén hết váy lên trên, sau đó gác cặp chân thon thả trắng muốt kia lên vai. Hạ bộ vừa động, lại chẳng chút lưu tình thọc vào toàn bộ, làm hành lang chật hẹp bên trong mở toạc tại chỗ. Cú thúc khiến người đang nửa nằm nửa ngồi trên ghế xe phải rùng mình, nhưng lại bịt kín miệng chẳng dám phát ra âm thanh vì tiếng bước chân bên ngoài, khoé mắt đã rưng rưng.

Chờ tiếng bước chân rời đi hẳn, Thẩm Quân mới dám bật ra: “Hu hu hu… Khốn kiếp! Khốn kiếp… Ư haa! Hu hu… Ông xã nhẹ chút được không… Aaa… Hu hu hu… Ư haa… Ông xã… Xin ông xã đấy… Sâu quá… Anh sẽ bị đâm chết mất… Aaaa!”

Lời cầu xin của Thẩm Quân chỉ càng khiến Lương Húc Thành trở nên hung bạo hơn, thúc mấy chục phát như cuồng phong bão táp đã làm Thẩm Quân xuất tinh. Nhưng hắn vẫn chưa dừng lại, tiếp tục đợt tiến công, tốc độ vừa nhanh vừa gấp rút. Khoảnh khắc thúc vào sâu nhất lại nghiêng đầu liếm láp cẳng chân trắng muốt mịn màng trên vai, từ khoeo chân liếm đến gót chân, mấy vị trí khoái cảm khiến Thẩm Quân run rẩy liên tục, khóc lùi về sau, kết quả bị hắn kéo xộc về trước, lại lún vào sâu hơn.

Xe khẽ khàng lắc lư, âm thanh da thịt va chạm bên trong hết sức vang dội.

Thẩm Quân cắn ngón tay khóc lóc xin tha, kẹp tóc trên đầu chẳng biết đã rơi đi đâu mất. Lương Húc Thành hung hãn thọc rút thêm mấy chục phát, cũng không nhịn được nữa, dập vào một cú sâu hoắm, giữ đôi chân trên vai cúi xuống, mút mạnh nhũ hoa như ẩn như hiện sau lớp vải ren, hạ bộ tuôn trào luồng tinh đậm đặc, bắn thẳng vào sâu trong vùng kín của Thẩm Quân.

“Cục cưng dâm quá! Ai bảo anh mặc váy quyến rũ em! Phịch chết anh! Bắn chết anh!” Hắn cật lực găm sâu mình vào trong anh.

“Ư haa… Ông xã mạnh quá… Vẫn đang bắn này… Ư haa… Sao mà nhiều thế… Aaa… Hu hu lỗ nhị không chứa nổi nữa rồi…”

Trên mặt Thẩm Quân ướt đẫm, có nước mắt cũng có nước miếng, từ lâu đã phê chẳng còn biết gì.

Nhưng người đàn ông của anh vẫn chưa kết thúc, hắn ấn hai chân Thẩm Quân về trước hơn nữa, nhìn thật kỹ chiếc váy đã quá đỗi luộm thuộm và Thẩm Quân đang rên rỉ không ngớt, yết hầu thoáng động, hạ bộ lại bốc lên lửa nóng. Hắn thình lình mút lấy đôi môi Thẩm Quân, hai tay nặng nề nắn bóp mông anh qua lớp váy, giọng nói hiếm khi khàn đục lạ lùng: “Cưng ơi, anh đẹp quá, thích lỗ nhị của anh quá, cậu nhỏ của ông xã khó chịu, vẫn muốn bắn tiếp bên trong, được không?”

Thẩm Quân cho là hắn vẫn chưa bắn xong, thán phục không ngờ đối phương đã bắn ra nhiều như thế mà vẫn chưa hết. Lại nhìn dáng vẻ đúng là hết sức kiềm chế của hắn, anh đưa tay lên đầu Lương Húc Thành, ngón tay dịu dàng luồn vào tóc hắn, sau đó ngại ngần nói: “Nếu ông xã muốn bắn thì cứ bắn đi, nhưng mà… Bên trong anh đã bị em bắn đầy rồi, lát nữa có lẽ sẽ chảy hết ra…”

Lương Húc Thành không nhịn được nữa, ngăn lại đôi môi anh, hạ bộ thình lình cấn chặt, kế đó một dòng nước tiểu nóng bỏng kịch liệt bắn vào trong ngườiThẩm Quân, nước tiểu vừa nóng vừa nhiều, kích thích đến mức Thẩm Quân phải rùng mình, đồng thời la lớn.

“Áaa! Sao lại như thế?! Ông, ông xã? Ư haa… Aaa… Nóng quá! Aaaa… Sắp, sắp bị bắn chết mất rồi! Hu hu aaa…”

Rất nhanh, hắn lại thở gấp hôn anh, cuốn lấy lưỡi anh mà liếm mút. Môi Thẩm Quân bị hắn giam cầm, không sao phát ra âm thanh lớn nữa, đành phải ngọ nguậy cặp mông đầy đặn mà thút thít, nghe hết sức đáng thương.

Hắn tiểu xong trong cơ thể Thẩm Quân, cậu nhỏ tự động trượt ra, thoáng chốc cửa người trào ra một dòng nước tiểu vàng nhạt cùng với tinh dịch trắng xoá, nhuốm ướt hết mông và ghế ngồi bên dưới Thẩm Quân.

Nhìn cảnh tượng dưới thân, Thẩm Quân bỗng chốc ấm ức oà khóc.

Lương Húc Thành vội vàng lên trước ôm anh, hôn dỗ dành, thấy anh vẫn khóc dữ dội, hắn cúi xuống, ngốn lấy cậu nhỏ anh mà liếm láp. Đến khi tiếng khóc của Thẩm Quân nguôi dần, nhỏ giọng rên rỉ, giữ đầu hắn nghẹn ngào nói: “Ông xã, đừng mà…”

Bấy giờ Lương Húc Thành mới ngẩng dậy, lau nước mắt trên mi Thẩm Quân, cuối cùng ghì chặt anh vào lòng: “Ngoan, là lỗi của em, đừng khóc…”