Rất Thích

Chương 8




Nhưng năm năm sau, anh thật lòng thật dạ muốn hoà làm một với hắn.

***

Thẩm Quân đau lưng mỏi eo bò dậy, trong nhà chỉ còn một mình anh.

Anh cũng không lấy làm ngạc nhiên lắm. Chuyện đến nước này, đối phương không chạy thì chả lẽ còn ở đây chờ anh truy cứu trách nhiệm chắc?

Thẩm Quân đi mở máy tính, nhanh chóng gửi bản thảo cho biên tập viên, kế đó đi vào phòng tắm dự định rửa ráy một chút.

Cởi quần áo ra anh mới phát hiện dấu vết lưu lại trên người mình đáng sợ biết bao, dấu hôn dày đặc trải dài toàn thân, ngay cả, ngay cả vùng đùi cũng không thể tránh thoát…

Người này thiệt tình!

Bất chấp mặt mũi đỏ bừng, Thẩm Quân mở nước nóng bắt đầu tắm. Ngoài những dấu hôn không thể rửa sạch ra, trên người cũng không còn thứ khác, có lẽ người kia đã bế anh vào tắm táp một lượt rồi. Anh cũng không nhọc công nữa, rất nhanh đã tắm xong.

Mặc áo tắm ra ngoài, anh duỗi người, đang định cầm điện thoại gọi cơm thì bỗng nhiên chuông cửa vang lên.

Thẩm Quân chạy đi mở cửa, cửa vừa mở ra thì đờ đẫn.

Lương Húc Thành xách mấy chiếc túi trong tay, hình như bên trong là rau và thịt.

Thẩm Quân còn chưa kịp hiểu gì thì đối phương đã lách người đi vào.

“Cậu…” Thẩm Quân nhanh chóng chạy lên ngăn hắn lại, “Rốt cuộc cậu muốn làm gì?!”

Lương Húc Thành liếc anh: “Nấu cơm.”

Thẩm Quân ưỡn cổ lên nói: “Có ý gì thế, đây là nhà tôi mà!”

Lúc nói chuyện mặt anh vẫn còn ửng đỏ, cộng thêm dấu hôn bắt mắt trên xương quai xanh, thành ra cực kì đáng yêu. Lương Húc Thành để đồ xuống, nhìn anh rồi trầm giọng hỏi: “Anh vừa tắm à?”

Thẩm Quân không hiểu nổi suy nghĩ của hắn, cau mày đáp: “Thì sao? Chả phải là…”

Anh còn chưa dứt lời thì Lương Húc Thành đã tiến lên ôm lấy anh, ghì lại đôi môi anh.

Đầu lưỡi ranh mãnh thình lình xộc vào khoang miệng khiến Thẩm Quân ngây ngất, khoé môi tràn ra vài vệt chất lỏng trong suốt. Lương Húc Thành càng hôn càng nhanh, Thẩm Quân gần như không sao thở nổi. Nhác thấy hai má anh đỏ bừng, hắn thấp giọng bảo: “Thè lưỡi ra.”

Thẩm Quân vô thức nghe theo, đầu lưỡi xinh xắn đỏ hồng vừa ló ra thì đối phương cũng lui lại đôi chút. Thẩm Quân buông tiếng thở dài, ý thức vừa thoáng tỉnh táo thì ngay giây tiếp theo đã bị đầu lưỡi xảo quyệt của đối phương cuốn đi, mút mạnh nhấm nháp.

Tay của người kia bắt đầu mơn trớn vạch cổ áo tắm anh ra.

“Hưm…” Thẩm Quân muốn trốn, nhưng lại không sao kháng cự khoái cảm trào dâng từ nơi sâu nhất trong lòng, anh đẩy lồng ngực của đối phương ra như có như không.

Nhưng động tác này lại khiến người kia sửng sốt, không ngờ sau đó hắn dừng lại thật, buông Thẩm Quân ra.

Thẩm Quân nhìn hắn đầy ngạc nhiên.

Lương Húc Thành cúi xuống, xách mấy chiếc túi vào bếp, bắt đầu rửa ráy chuẩn bị nấu ăn.

Thẩm Quân đợi trong phòng khách hồi lâu, suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn liều mình đi vào bếp.

Người đó nấu canh, rau thịt đều đã sơ chế cả rồi, đang chuẩn bị bật bếp xào rau. Thẩm Quân đứng cạnh hắn, thì thầm: “Ban nãy tôi đã nghĩ đi nghĩ lại rất nhiều, nhưng tôi nghĩ cậu nhận nhầm người thật rồi, người cậu thích không phải là tôi, đúng là năm năm trước tôi từng đi dạy gia sư, nhưng mà…”

“Tôi vốn định để anh tự mình nhớ ra…” Hắn buông tiếng cười khẽ, bất chợt đóng cửa, kéo Thẩm Quân ra ngoài.

Lương Húc Thành kéo Thẩm Quân đến thẳng phòng làm việc hàng ngày của anh, dừng lại trước bàn máy vi tính.

Hắn nhìn quanh một lát, lấy một cuốn sách và một cây bút từ giá sách cạnh bên, đặt lên bàn máy tính trước mặt Thẩm Quân.

Thẩm Quân mù mịt.

Nụ cười chí trá bên môi Lương Húc Thành đã hoàn toàn biến mất, hắn ấn vai Thẩm Quân xuống rồi ngồi vào bàn máy tính, thành ra anh bị ép phải ngồi lên chân hắn.

Gương mặt Thẩm Quân đỏ đến tận mang tai: “Cái đó…”

“Cầm bút.” Đối phương lạnh lùng nói.

Thẩm Quân ngoái đầu nhìn hắn, vẫn lựa chọn nghe lời, đưa tay cầm bút lên.

Tay của đối phương vươn qua nách anh, cầm cuốn sách kia lên, đấy là một cuốn tiểu thuyết nước ngoài, giở trang bìa ra, bên trong tất cả đều còn mới tinh. Sẽ chẳng có ai viết vào loại sách này giống như học sinh viết vào giáo trình cả, nhưng sau khi giở trang đầu ra, hắn lại cầm tay Thẩm Quân, đặt bút viết lên một trang giấy trắng.

Thẩm Quân vốn đang tò mò, đến khi đầu bút nguệch ngoạc vì bị hai người giữ mà viết ra một chữ “Thẩm”, ngay sau đó lại viết tiếp một chữ “Húc”, thì trái tim anh bất chợt loạn nhịp.

Trong phòng im ắng, tiếng bút loạt xoạt bỗng trở nên bắt tai một cách dị thường.

Ký ức xưa cũ như nước thuỷ triều điên cuồng tràn dâng, cơ thể Thẩm Quân từ cứng đờ trở nên bất động hoàn toàn, sau đó đột ngột đứng dậy như muốn chạy trốn.

Người phía sau lại nhẹ nhàng ấn người anh xuống, lật chiếc áo tắm bằng lụa mỏng tang lên, kéo khoá quần xuống, dương v*t cường tráng tức khắc nảy ra, nặng nề đập vào mép quần lót của Thẩm Quân.

Thẩm Quân vẫn ngồi trên chân người đó, thế nên bên dưới đã có cảm giác từ lâu. Qua lớp quần lót, cửa mình không ngừng co giãn tiết ra chất dịch dâm dục, bấy giờ bị vật sung mãn kia áp chặt, từ cảm xúc kinh hãi khi nhớ lại chuyện cũ mà vô thức muốn trốn chạy, trải qua sự cám dỗ này, đã không thể kháng cự được nữa.

Lương Húc Thành vẫn nắm lấy tay anh, viết vào trang giấy cái tên đó. Viết đến lần thứ ba thì quần lót của Thẩm Quân đã bị anh cựa mông tụt xuống phân nửa, quần lót hơi ẩm mắc một nửa trên chân, dương v*t của người phía sau cấn vào đùi anh, thế mà trên mặt vẫn tỉnh rụi, tiếp tục ôm Thẩm Quân viết chữ.

“Ư haa!” Mấy lần Thẩm Quân muốn nhón cửa người đón lấy quy đầu đều không thành công, anh ấm ức định rụt tay lại, nào ngờ vừa mới cử động đã bị người kia kéo mạnh về chỗ cũ.

Hắn viết ngày càng nhanh và mạnh, hạ bộ cọ vào rãnh đùi anh cũng ngày càng xông xáo hơn, nhưng lần nào cũng chỉ sượt qua cửa người mà không xông vào.

Thẩm Quân có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở nặng dần của đối phương, anh không hiểu tại sao hắn phải hành hạ mình như thế, hết sức bực bội, anh đưa một tay khác lên giữ lấy bàn tay đang viết của hắn, thì thầm: “Anh làm sao biết được em không chỉ thay tên mà còn đổi họ cơ chứ, hồi đó trên mặt em cuốn băng, sao anh nhận ra được, hơn nữa anh đâu ngờ em lại…” Anh không ngờ được thật, dù sao khi đó thời gian hai người ở chung cũng không lâu, sâu trong lòng anh cũng chẳng cảm thấy hai ngày ở chung đó có gì đặc biệt mà đáng để hắn khắc ghi đến thế.

Anh vừa dứt lời, Lương Húc Thành bỗng thả lỏng tay, nhưng vẫn ghìm anh trên người như cũ.

Hắn không hề lên tiếng, ngón tay mân mê trước bờ ngực anh. Thẩm Quân cứ tưởng hắn chỉ muốn trêu mình, nhưng để ý một lát lại phát hiện, hoá ra ngón tay trước ngực mình vẫn đang hoạ một cái tên.

Không phải Thẩm Húc, mà là Thẩm Quân.

Hắn viết đi viết lại, rồi cầm bàn tay mềm mại của Thẩm Quân lên, sau đó dịch bàn tay run nhẹ ấy xuống dưới, cuối cùng đỡ lấy biểu tượng đàn ông hùng dũng của hắn.

Vật đó vừa cứng vừa nóng, một tay Thẩm Quân không sao ôm trọn, dưới sự dẫn dắt của bàn tay rộng hơn phía trên, anh cảm nhận được thứ đồ trong tay đang đáng sợ dần. Lương Húc Thành buông tiếng thở nặng nề, chất giọng trầm khàn thảy vào tai anh: “Nó trở nên xấu xí và bất kham hơn, tất cả là vì anh.”

Bờ vai trần trụi của Thẩm Quân thoáng run, khoảnh khắc ấy, tâm trạng anh phức tạp tột cùng, nhưng lại không thể ngó lơ. Anh vui lắm chứ, tuy anh của năm năm trước chưa từng có Lương Húc Thành trong lòng, nhưng năm năm sau, anh thật lòng thật dạ muốn hoà làm một với hắn. Anh mong mỏi đến gần như tuyệt vọng, dẫu chỉ là thể xác, dẫu chỉ là tình một đêm, thì với anh cũng là đủ rồi. Còn yêu ư? Anh nào dám mong ước nhiều đến thế.

Dưới sự dẫn dắt của bàn tay kia, tay anh chậm rãi ve vuốt hạ bộ của hắn. Nghe tiếng thở dốc khoan khoái phía sau, anh nghiến răng, thình lình dựng thẳng biểu tượng đàn ông cường tráng, đồng thời nhấc mông, nháy mắt ngốn trọn một phần ba thanh hung khí hừng hực kia.

“Hư a!” Thẩm Quân rên rỉ trong sung sướng.

Hành động bất ngờ khiến Lương Húc Thành cũng phải gằn lên. Hắn đỏ mắt nhìn vào gáy Thẩm Quân một cách chăm chú, không do dự nữa, thân dưới húc lên, đẩy toàn bộ thanh gươm báu vào sâu lún cán. Vùng cửa mình bị xâm phạm chẳng còn một nếp nhăn, chỉ có hai hòn ngọc quý trĩu nặng kề sát bên ngoài.

“Thầy ơi, anh muốn để tôi phịch anh như này lắm sao?” Đột nhiên Lương Húc Thành hỏi.

Thẩm Quân bị tiếng “Thầy ơi” kia làm cho xấu hổ đến nỗi tinh quan thất thủ, bất chợt bắn ra hai tia.

Anh vừa phóng tinh, vùng kín cũng theo đó mà sít lại, nhất thời Lương Húc Thành không kiềm chế được, bắt đầu vồ vập thúc vào: “Hưm… Đừng, đừng có sít! Anh bắt nạt học sinh thế mà được à? Hả?!” Dứt lời xốc người anh đứng lên, hai người một trước một sau, nhoài ra bàn máy tính mà giao hợp, những cú đưa đẩy khiến chiếc bàn không ngừng lung lay.

“Ư hư a… Đừng, đừng nói thế mà… A… Aaa…”

Lương Húc Thành cúi mình về trước, liếm mút đầu v* của Thẩm Quân, đầu v* lắc lư theo chủ nhân nó, khó mà giữ được, hắn bèn chuyển mục tiêu sang cằm, rồi vai, rồi hõm nách anh… Hạ bộ cũng không hề ngơi nghỉ, cơ bụng cường tráng ra sức, xộc thanh gươm báu vào sâu hơn, thay đổi góc độ thúc vào điểm nhạy cảm của anh. Thẩm Quân bị làm đến mức lên đỉnh liên tục, đôi mông cũng bị va đập mạnh bạo, tựa như hai trái đào mật mọng nước, đỏ hồng, láng bóng.

Bàn tay Thẩm Quân vẫn còn đặt ở dưới cán người kia, anh bắn tinh xong lại bị hắn cầm tay, bắt chạm vào cửa sau đang không ngừng bị xâm phạm của mình.

Thanh gươm hung hãn chẳng hề thương tiếc thọc rút cả cây, lần nào lưỡi gươm sắc bén cũng sượt qua mu bàn tay Thẩm Quân.

Cả người Thẩm Quân run lên bần bật, lại một lần nữa bị làm đến nỗi mất tự chủ, chất lỏng vàng nhạt trong suốt róc rách bắn lên mặt bàn, vài giọt còn rơi xuống tay của người phía sau.

Hắn giơ tay lên ngửi thoáng qua, ngặt không lên tiếng, chỉ bất thình lình xốc người anh lên, đẩy nhoài ra bàn. Từ phía sau, hắn vững vàng đè xuống, dương v*t cương cứng đáng sợ thọc vào cả cây, thân dưới tựa như động cơ, ôm người phía trước gục lên bàn, mạnh bạo chiếm đóng.

“Ư hư… Aaa… Đừng, đừng mà… Nhanh, nhanh quá! Hư aaa…”

“Chưa đủ, vẫn chưa đủ đâu!” Hắn bóp mạnh bờ mông trắng muốt của anh, càng thêm hung hãn xộc vào vùng kín, chỉ hận không thể ăn anh vào bụng, ăn trọn không còn một miếng!

“Ư ha! Sao mà mạnh thế… Aaaa… Chịch chết anh mất… Sâu quá… Hư a… Đừng đâm chỗ đó… A!”

“Chịch chết anh! Chịch chết anh!”

Trán Lương Húc Thành nổi gân xanh, xộc vào mấy cú sâu hoắm, chỏm đầu run lên, một dòng tinh dịch nóng hổi bắn ra ngoài. Hắn vội rút mình ra ngay, nhất thời cửa người sưng đỏ mê đắm không sao khép kín. Hắn xoay người Thẩm Quân lại, nhanh chóng nâng vật đàn ông hùng dũng của mình lên, hướng về khuôn mặt trắng ngần đẹp đẽ mà phóng thích.

Thẩm Quân vốn đã bị nện đến mức cả người xụi lơ, thoáng chốc lại bị tinh dịch bắn đầy lên mặt.

Lương Húc Thành quệt dòng tinh dịch cuối cùng qua chiếc cằm mảnh dẻ của Thẩm Quân, lại không kìm được đẩy quy đầu qua môi anh, nhìn anh ngơ ngác thè lưỡi liếm đi, cánh môi hiện lên sắc đỏ láng bóng, hắn bỗng trở nên căng thẳng, thấp giọng thì thầm: “Thầy ơi…”