Lý Dục Thần bày một trận pháp ở ngôi nhà của nhà họ Lý tại thủ đô rồi tạm thời giao lại toàn bộ công việc ở thủ đô cho Hầu Thất Quý quản lý, còn anh thì đưa Lâm Mộng Đình trở về thành phố Hòa.
Đi cùng với Lý Dục Thần chuyến này còn có anh chàng Hoàng Đại Sơn mặc áo gấm, phong độ đầy nho nhã.
Để tránh làm người nhà họ Lâm lo lắng, Lý Dục Thần không đưa Lâm Mộng Đình về nhà họ Lâm mà chỉ báo tin cho mẹ vợ, nhờ bà ta tới Ngô Đồng Cư chăm sóc cho Lâm Mộng Đình.
Nghiêm Tuệ Mẫn thấy con gái bỗng nhiên biến thành một kẻ ngốc, trong lòng rất xót xa.
Mới cách đây không lâu, bà ta còn vừa mới tới thủ đô, ở vài ngày rồi về. Dù sao nhà họ Lâm cũng là một gia tộc lớn, bà ta là bà chủ gia đình nên có nhiều chuyện không thể thiếu bà ta.
Nhiệm vụ chính Nghiêm Tuệ Mẫn khi tới thủ đô là dạy dỗ hai con cách làm thế nào để nối dõi tông đường, hơn nữa còn đích thân đốc xúc bọn họ hoàn thành chuyện lớn này.
Ôi, vất vả lắm mới hoàn thành nhiệm vụ, còn tưởng từ nay cuộc sống hạnh phúc sẽ bắt đầu, bà ta muốn hai vợ chồng được tận hưởng thế giới riêng của hai người nên mới nhanh chóng trở về thành phố Hòa. Không ngờ chỉ mới mấy ngày không gặp, con gái đã biến thành kẻ ngốc.
Nghiêm Tuệ Mẫn mắng Lý Dục Thần một trận xối xả.
Mặc dù bà ta cũng không nỡ lòng nào lại mắng con rể nhưng trong lòng quá đau khổ, con gái ngờ nghệch như vậy, bà ta biết đi đầu đòi lại công bằng đây?
Lý Dục Thần cũng hổ thẹn trong lòng. Anh có trách nhiệm rất lớn với chuyện lần này của Lâm Mộng Đình. Mẹ vợ mắng, anh cũng đành để cho bà ta mắng.
Chuyện cấp bách lúc này là phải nghĩ cách tìm lại hồn phách cho Lâm Mộng Đình.
Đương nhiên, trước khi đi, anh nhất định phải tăng cường hàng rào an ninh cho Ngô Đồng Cư, đây cũng là lý do anh đưa Hoàng Đại Sơn về đây.
Tuyệt đối không thế để phần tàn hồn còn lại của Lâm Mộng Đình xảy ra chuyện. Nếu không, cho dù có tìm được Ô Mộc Thiếp thì cũng không thể cứu được Lâm Mộng Đình.
Anh đi tìm Hoàng Đại Sơn định dặn dò mấy câu, không ngờ lại thấy trên ngọn núi ngoài sân sau của Ngô Đồng Cư có một chàng trai mặc áo gấm đang đứng sóng vai cùng với một người đẹp, dõi mắt ngắm cảnh thành phố xa xa.
“Kinh Kinh, cô có biết áo tiên nhân là gì không?”
"Không biết, là gì vậy?"
“Thực ra đây chỉ là hiểu biết phổ thông của người đời. Bọn họ không biết là da nhím ngoài có thể hoạt huyết, giải độc ra, còn có thể nuôi dưỡng tinh thần của con người, giúp ích cho việc tu hành. Nếu không thì sao người xưa lại gọi nó là áo tiên nhân chứ?"
“Ồ, kiến thức của anh thật là uyên bác”.
“Chuyện này thì có là gì, chúng ta là yêu, sinh ra vốn đã thua kém một bậc nên lại càng phải nỗ lực để trở nên mạnh hơn, nhất định không được để con người coi thường chúng ta!”