Rốt Cuộc Em Là Ai?

Chương 8: Đối thủ của chấn hàn [phần cuối]




Nó ngồi đợi hắn đến 11h đêm, vì mệt quá nên nó đành phải ra ngoài đóng cửa rồi lết vào phòng nằm ngủ..... mọi chuyện đã bàn bạc xong, tụi nó hẹn ngày mốt sẽ làm, chờ cho tâm lý của cô ổn định lại và đồng thời có nhiều thời gian hơn để chuẩn bị. Nó chợp mắt thì...

dasi neoleul bol su iss-eulkka dasi seuchyeo jinaga beolin unmyeong ap-e seoiss-eo

kkaeji moshal kkum-ieoss-eul kka uli meol-eojineun neoege jeonhaji mos haess-eo

Lại là tiếng điện thoại của nó, ối phá kỉ lục, một ngày gọi đến 3 cuộc, phá banh điện thoại mất [Au: Quắt đờ pig??? 3 cuộc mà phá banh ư? Oắt đờ]. Nó nhìn vào điện thoại, là một dãy số lạ.

-Alo -Nó lạnh giọng

-Chị có phải là Nhi không a~? Trương Uyên Nhi ấy -Một cô gái gọi cho nó

-Có chuyện gì? -Nó lạnh giọng

-Người yêu của chị đang đến quán bar của chúng tôi mà phá banh chành, luôn miệng nói “Trương Uyên Nhi, anh yêu em” cái quán bar của tôi giờ thành bãi rác mất rồi, chị mau đến quán bar Q nha -Nói rồi cô gái ấy dập máy.

Đúng là thằng khùng mà, hại người ta 11h đêm còn phải lết xác ra đường nữa chứ. Haizzz may là tôi đến để giữ thể diện cho tôi và anh, không thì có đời tôi mang anh về, chết tiệt mà. Nói rồi nó lái chiếc BMW đến quán bar Q mà cô gái ấy đã nói.

-Cái thằng phá banh quán bar đâu? -No lạnh giọng hỏi bảo vệ.

-Anh ta đang ngồi trong phòng Vip số 5 ạ -Bảo vệ ân cần chỉ dẫn vì nếu không ông ta sẽ bị cú cho một cú, người yêu của thằng quẩy đó, không quẩy hơn mới lạ, lại còn lạnh lùng nữa chứ!!

Nó bước vào phòng vip số 5 nơi mà hắn đang chôn chân.

-Cái quái gì thế này??? -Nó nhìn vào căn phòng vip... nói vậy hơi bao che, bãi rác thúi thì có, chai bia lăn long lóc dưới bàn, dưới sàn, một số chỗ có ly thủy tinh bị vỡ chắc do hắn đập, giày của hắn mỗi nơi một chiếc, áo vet của hắn để dưới sàn, dính tí mảnh chai nếu cứa vào da chắc sẽ chảy máu.

-Anh yêu em, Nhi -Hắn nằm trên ghế lụa màu đỏ luôn miệng gọi tên nó, các cô tiếp viên sợ hãi nên đã bỏ chạy. Giờ nó mới để ý đến con người nằm chễm chệ trước mặt mình. Hắn nằm trên ghế sofa lụa màu đỏ, chân để trên, cái để dưới, tay cầm chai bia, vành áo mở rộng, ôi thôi nhìn vô cùng bê bết. Nó chạy lại, đỡ hắn dậy

-Em hả Nhi? Anh biết là em mà, mùi hương này... anh biết em sẽ không rời bỏ anh mà -Hắn nói, mắt lờ mờ, hết cách, tôi liền đưa hắn về, còn tiền bồi thường thì ngày mai nó hẹn gặp cô tiếp viên tại cửa quán này.

Về đến nhà, nó đưa hắn vào phòng, định pha nước để giải rượu nhưng tôi bị tay ai đó ngăn lại.

-Nhi, anh yêu em... lại đây với anh -Hắn nói, cả người tỏa ra mùi rượu.

-Anh bỏ ra, em pha nước giải rượu cho -Nó giật tay ra nhưng hắn nắm chặt quá.

-Em là thứ giải rượu tốt nhất rồi -Nói rồi hắn kéo nó lên giường, ôm chặt nó.

-Thả em r.... -Nó chưa nói hết cau đã bị hắn ngăn lại bằng đôi môi, môi chạm môi, hắn bắt đầu lấy tay sờ soạng khắp cơ thể nó.... rồi cả hai cùng vào giấc mộng...[Au: Không cởi đồ ạ, nó còn tỉnh, đố mà cho, chỉ ôm nhao ngủ thôi] khi nó còn quậy quọ chưa chịu ngủ thì bất giác hắn lên tiếng:

-Vậy là em đã mất nụ hôn đầu, không phải anh mà là thằng bạn mới của lớp em ư? Tại sao lại như vậy chứ? Anh yêu em thật lòng mà tại sao em lại đối xử với anh như vậy?

-Anh... em... em xin lỗi -Nó quay sang hắn, tay hắn vẫn nắm chặt tay nó không buông, cứ như thể nếu buông ra thì nó sẽ biến mất.

-Anh không lấy được nụ hôn đầu, vậy anh lấy “cái đó” có được không? Anh biết em sẽ không cho, cô bé Nhi của anh làm sao có thể như vậy được? -Hắn mỉm cười véo má nó nhưng nó thấy khóe mi hắn ươn ướt rồi quay qua nơi khác, dù đang nhắm mắt nhưng hắn vẫn chưa ngủ, nó thì tin sái cổ hắn ngủ khò từ lâu những lời hắn nói đích thị là trong mơ.

-Em..... xin... lỗi, vậy tối nay em đền cho anh nhé, chồng yêu -Nó nói hai từ cuối ngọt sớt làm hắn giật bắn mình nhưng vẫn giả vờ nằm ngủ. Nó vòng tay qua eo hắn, giống như động tác ôm sau lưng vậy, chồng yêu, chẳng nhẽ... Bậy bạ. Nó quay gương mặt điển trai của hắn lại, theo phản xả, cả người hắn cũng quay theo. Nó đặt trên môi hắn nụ hôn nồng nàn, nó hôn rất lâu, thật sự rất lâu thay cho lời xin lỗi của nó.

-Có vẻ... không, thật ra EM YÊU ANH -Nó nói rõ ràng từ chữ một, hắn mở mắt, bốn mắt nhìn nhau...

-A á á á á á á á á á -Nó la lên -Anh chưa ngủ hả?? -Nó lùi xa, chỉ tay mặt hắn, mặt hắn còn ngu ngơ.

-Hơ buồn ngủ quá, cái gì mà ồn ào khó ngủ quá -Nói rồi, hắn nằm xuống. Thì ra nãy giờ nó làm ồn, mong hắn đừng nghe thấy cái gì hết. Nó bỗng nhiên bị giật một phát mạnh, vì cú giật quá bất ngờ nên nó té xuống, hiện tại đang nằm gọn trong lòng hắn.

-Anh cũng yêu em -Hắn thì thầm vào tai nó làm nó nóng bừng cả mặt -Vợ iu đừng rời xa chồng nữa nha, chồng nhớ vợ lắm! -Hắn cọ cọ gương mặt của mình vào tóc nó, làm nó ngượng chín cả mặt, dù rất muốn đi nhưng hắn đã ngăng chặn lại, biết hắn vẫn chưa nguôi giận nên nó ngoan ngoãn nằm im rồi ngủ lúc nào không hay.

Sáng hôm sau, nó lên trường để gặp Anh Tuấn để nói chuyện:

-Cái vụ hôm qua coi như là chưa biết gì, tôi và cậu chẳng có gì cả, tình bạn bè không hơn không kém, ok. Cậu mà còn mè nheo, tôi giết cậu. TÔI đã có bạn trai -Nói lạnh rồi nó nỏ đi. Vì tính Tuấn cũng dễ chịu nên nghe vậy thì chẳng nói gì, chỉ có thích một chút xíu nhưng chưa chiếm trọn trái tim, hắn nghe vậy cũng nhẹ lòng

Bye♡♡♡

Bye ♡♡♡♡♡♡♡♡✩✩✩★★★★♡♡♡