Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Quyển 4 - Chương 234




“Xuống xe làm gì?” Mai Dịch Hiên nhìn kính chiếu hậu. “Em muốn đi với anh ta?”

“Tôi không muốn đi với anh ta, nhưng tôi cũng không thể đi theo anh được.”

“Tôi đây không phải đang giúp em sao?”

Hứa Lưu Âm kéo tay cầm cửa xe, cửa lại không chút sứt mẻ.

“Đây đều là khóa tự động, đừng uổng phí sức lực.”

“Anh đưa tôi đi gặp khách hàng đi, tôi thực sự có việc gấp.”

Xe Mục Kính Sâm bám rất sát phía sau, đây lại là khu đông đúc, Mai Dịch Hiên không thể nào cắt đuôi anh được.

Mục Kính Sâm nắm chặt tay lái, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm về phía trước. Anh nhớ kỹ biển số xe, gọi một cú điện thoại cho huấn luyện viên ở sân huấn luyện, bảo anh ta mau đi tra đây là xe của ai.

“Nếu bây giờ tôi đưa em đi gặp khách hàng, em cảm thấy anh ta sẽ từ bỏ theo dõi em sao?”

“Thế cũng đâu liên quan tới anh đâu.”

“Nếu tôi đưa em về nhà tôi, sẽ chứng tỏ hai chúng ta quan hệ không bình thường, chẳng lẽ em không nghĩ muốn cắt đứt sạch sẽ với anh ta? Chỉ cần chặt đứt niệm tưởng của anh ta, sau này anh ta sẽ không quấn lấy em nữa.”

Lời nói có lý là thế, nhưng Hứa Lưu Âm cũng không dễ dàng chui vào trong cái thòng lọng của anh ta.

“Tôi lại không muốn ra khỏi ổ sói, lại vào phải hang hổ.”

Mai Dịch Hiên bật cười, tay chỉ chỉ vào mình, “Em nghĩ tôi là hang hổ?”

“Tôi không quen biết anh.”

“Ừm, nói như vậy…” Người đàn ông đánh tay lái. “Có phải em cảm thấy tôi rất phiền?”

Hứa Lưu Âm không trả lời, nhưng thái độ đã bày ra ngoài.

Người đàn ông tiếp tục lái xe, mãi đến khi xe chạy tới trước một căn đại viện. Nhìn thấy xe Mai Dịch Hiên, bảo vệ nâng thanh chắn cho anh ta.

Hứa Lưu Âm qua kính chiếu hậu nhìn thấy xe Mục Kính Sâm bị chặn lại ở ngoài. Mục Kính Sâm hạ cửa sổ xe xuống, “Tôi vào tìm người.”

“Xin lỗi, trừ phi có người tự ra dẫn anh vào, còn không phía chúng tôi vẫn không được cho người ngoài vào.”

“Đây là quy củ gì vậy?” Ánh mắt Mục Kính Sâm nhìn chằm chằm về phía trước. “Anh thật sự muốn cản tôi?”

“Quý anh này, đây là quy củ chỗ chúng tôi.”

Tay Mục Kính Sâm để trên tay lái, nhìn nhìn cánh cổng chót vót đàng trước, anh cũng không tiện xông thẳng vào, “Chỗ này có mấy cổng ra vào?”

“Chỉ có một cái này.”

“Được.” Mục Kính Sâm chuyển làn, đậu xe cách đó không xa.

Hứa Lưu Âm thấy xe Mục Kính Sâm quả nhiên không được vào, “Thật không ngờ, chỗ này còn có thể ngăn được anh ta.”

“Đi với tôi, không lầm nhỉ?”

“Tôi là bị anh trói tới.”

“Nếu em như vậy, tôi đây thật là quá oan uổng.”

Chỗ này nhà ở không được tính là quá mới. Mai Dịch Hiên dừng xe lại hẳn, “Xuống đi.”

“Xuống làm cái gì?”

“Em muốn làm gì cũng được.”

Hứa Lưu Âm không nhúc nhích, “Bây giờ dù trốn tránh anh ta thì có thể làm gì chứ, một lát ra ngoài vẫn sẽ gặp.”

“Vậy em đừng đi ra.”

Hứa Lưu Âm lấy di động ra nhìn, “Tôi thật sự sắp tới giờ rồi.”

“Tôi tìm sự giúp đỡ cho em.”

“Có ý gì?”

Người đàn ông xuống xe, lấy di động ra gọi điện. Anh ta không đóng cửa xe, nói chuyện điện thoại xong sau thì ngồi vào lại luôn, “Muốn tới nhà tôi ngồi không?”

“Không cần đâu.”

“Tôi cũng là khách khí một tiếng, tôi cũng không phải người tùy tiện.” Người đàn ông nhúc nhích người. “Tôi thật sự chỉ đơn thuần muốn giúp em, một lát tôi cho người đưa em ra ngoài.”

Tầm mắt Hứa Lưu Âm rơi xuống trên mặt anh ta, nhìn thấy cách đó không xa có bóng người chạy tới.

Mai Dịch Hiên nhấn nhấn kèn, đối phương bước tới trước xe, “Chuyện gì thế? Em đang chơi game mà.”

“Giúp anh đưa người ra ngoài.”

“Làm ơn đi, em mới lấy bằng lái xong…”

“Không phải em nổ mình lái rất được sao? Nổ như tay đua xe, bây giờ bảo em sờ tay lái, em liền sợ.”

Hứa Lưu Âm trông mắt ra, thấy một cậu con trai đứng ngoài xe, mặc đồ thể thao của Adidas, vóc dáng cũng không cao.

“Cậu ấy thành niên chưa?”

“Đương nhiên!” Hai người đồng thanh nói.

“Đây là anh em của tôi, để nó đưa em đi.” Mai Dịch Hiên nói với cậu con trai: “Đi lấy xe em tới đây.”

“Được rồi.”

Hứa Lưu Âm thấy cậu con trai xoay người đi lấy xe, cô có chút ngượng ngùng nói: “Thế này cũng làm phiền cậu ấy quá rồi chăng?”

“Nợ nó, tôi sẽ trả, cho nó bộ trang bị là xong, nhưng em thiếu tôi một ân huệ, em cũng phải nhớ kỹ.”

“Được… rồi.”

Rất nhanh, cậu con trai lái chiếc xe việt dã tới, thân xe khổng lồ, rất khí phái. Hứa Lưu Âm xuống xe, lại lên xe của cậu con trai.

Cô ngồi băng ghế xe, chỉ cần hơi thấp người xuống, người bên ngoài sẽ không nhìn thấy cô.

Xe từ từ chạy ra cổng, cậu con trai nhìn ra phía ven đường, “Tôi thấy chiếc xe kia rồi.”

Hứa Lưu Âm rúc ở phía sau không nói lời gì. Xe vẫn cứ chạy về trước, sau một hồi, lúc này cậu con trai mới nói: “Chị còn nằm bò làm gì? Ngồi lên đi, anh ta không phát hiện chị ở trên xe tôi đâu.”

Hứa Lưu Âm ngồi dậy, “Cám ơn trời đất.”

Sau khi cậu con trai đưa Hứa Lưu Âm đi, Mai Dịch Hiên đứng ở ngoài. Anh ta nhấc chân đi vào nhà, vừa thay dép lê xong, di động trong túi liền reo lên.

Mai Dịch Hiên lấy di động ra nhìn màn hình hiển thị, là dãy số xa lạ.

Ngón tay phẩy nhẹ, ngắt cuộc gọi. Vừa đi ra ngoài hai bước, chuông di động lại reo.

Tưởng điện thoại quảng cáo, Mai Dịch Hiên không kiên nhẫn mà bắt máy, “Alo?”

“Để Hứa Lưu Âm ra.”

Mai Dịch Hiên sửng sốt, “Anh là ai?”

“Anh không cần biết tôi là ai, việc anh phải làm là đưa Hứa Lưu Âm ra cho tôi.”

Mai Dịch Hiên cảm thấy đối phương không thể hiểu được, nhưng đầu óc anh ta cũng mau phản ứng được, gần như liền liên tưởng tới người vừa nãy đi theo trước tiên.

Người đàn ông cười cười, “Dựa vào cái gì muốn tôi đưa cô ấy ra? Việc này cũng phải hỏi ý nguyện của cô ấy một chút chứ?”

“Đây là chuyện giữa tôi với Hứa Lưu Âm, anh kê chân ngáng ngang được coi là gì? Anh quan tâm tới quan hệ của tôi và cô ấy sao?”

Mai Dịch Hiên đi vào phòng khách, ném chìa khóa xe lên bàn trà, “Trong thời gian ngắn như vậy đã tra được số điện thoại của tôi, anh rất có năng lực.”

“Chỉ cần tôi muốn, tôi có thể đem ba đời của anh tra ra rành mạch. Tôi hiện tại chỉ quan tâm Hứa Lưu Âm, anh để cô ấy ra!”

Mai Dịch Hiên ngồi xuống sô pha, “Cô ấy không chịu đi, tôi còn cách nào?”

Mục Kính Sâm ở bên kia trầm mặc một lát. Mai Dịch Hiên bật TV lên, “Tôi cúp máy.”

“Anh đưa điện thoại cho Hứa Lưu Âm.”

“Anh coi tôi là cái gì? Người hầu sao?” Mai Dịch Hiên độp lại một câu. “Nói cho anh biết, tôi mặc kệ trước đây anh và Âm Âm là quan hệ gì, cô ấy hiện tại là bạn gái tôi!”

Người đàn ông không cho Mục Kính Sâm cơ hội giận tím mặt, trực tiếp ngắt điện thoại.

Hai chữ “Âm Âm” của Mai Dịch Hiên khiến Mục Kính Sâm không thoải mái muốn chết, còn cả hai chữ “bạn gái”, quả thực là cây kim nhọn, mũi kim cứ nhắm đâm vào tim Mục Kính Sâm mãi.

Mục Kính Sâm nhìn chằm chằm vào màn hình, tùy tay vứt một cái, di động rớt xuống trên ghế lái. Anh dùng sức đấm vào tay lái.

Thật dám thiếp vàng lên mặt mình mà, có anh ở đây, Mai Dịch Hiên thế mà còn dám tự xưng là bạn trai Hứa Lưu Âm?

Cánh cửa kia anh không xông vào được, cũng không xông vào được. Mục Kính Sâm chỉ có thể chờ ở ngoài, đợi lát nữa chờ Hứa Lưu Âm ra, anh không thể khiến cô không mất mặt hay sao!



Lúc chạng vạng, Hứa Tình Thâm tan ca, sau đó đi tới văn phòng Tưởng Viễn Chu.

Lão Bạch đang nói gì đó với anh. Nhìn thấy di động Tưởng Viễn Chu có cuộc gọi tới, Lão Bạch đưa di động tới cho Tưởng Viễn Chu.

Tưởng Viễn Chu “alo” một tiếng, lại vẫy tay với Hứa Tình Thâm.

Cô bước tới, đứng yên trước bàn làm việc, nghe Tưởng Viễn Chu nói với người ở đầu kia điện thoại, “Thật ra lát nữa tôi không có cuộc xã giao nào, có điều chú muốn hẹn tôi ăn cơm, có phải cũng hơi quá đột nhiên không?”

Hứa Tình Thâm tiện tay cầm văn kiện trên bàn lật xem, nghe thấy giữa cuộc gọi xuất hiện tên của mình.

“Vì sao muốn Tình Thâm đi cùng? Không phải là ăn bữa cơm chiều sao?”

Hứa Tình Thâm nhìn sang Lão Bạch, Lão Bạch cũng vẻ không rõ. Ngón tay Tưởng Viễn Chu gõ nhẹ xuống mặt bàn, tựa đang suy xét, sắc mặt anh rất nghiêm túc, chỉ là người đầu kia điện thoại không nhìn thấy.

Đối phương còn đang nói gì đó, Tưởng Viễn Chu cười cười nói: “Được, chú hẹn ở đâu, chúng tôi lát nữa tới liền.”

Ngắt cuộc trò chuyện, ánh mắt Tưởng Viễn Chu nhìn Hứa Tình Thâm, “Sửa soạn một chút, dẫn em đi dự Hồng Môn Yến.”

“Hồng Môn Yến?” Hứa Tình Thâm thả tài liệu xuống bàn, “Ai hẹn anh?”

“Chú em họ anh.”

“Sao cậu ta muốn hẹn anh ăn cơm? Còn muốn kêu em?”

Em họ Tưởng Viễn Chu trước kia đã kiên quyết đứng về phía Lăng Thời Ngâm, sau đó còn bị Tưởng Viễn Chu cắt đứt việc hợp tác, chỉnh cho rất thảm. Anh ta hẳn là hận không thể cả đời không qua lại với bọn họ mới phải.

“Phỏng chừng là nghĩ thông suốt rồi, đang muốn dùng chiêu mềm dẻo.” Lão Bạch ở bên cạnh lên tiếng suy đoán.

“Em thấy không giống.” Hứa Tình Thâm vòng qua bàn làm việc đi tới bên người Tưởng Viễn Chu. “Gần tới giờ rồi, đã có người mời cơm, vậy đi thôi.”

“Được.” Tưởng Viễn Chu đứng dậy. “Chúng ta về nhà trước, thay quần áo.”

Hứa Tình Thâm không có ý kiến, tuy không phải trường hợp quan trọng mấy, nhưng cũng không thể tùy tùy tiện tiện qua đó như vậy.

Đi tới nơi hẹn, người phục vụ dẫn Hứa Tình Thâm và Tưởng Viễn Chu vào phòng vip. Trước bàn tròn kiểu rộng, không ít người đã ngồi đó rồi, nhìn hai người vào, lại đều sôi nổi đứng dậy chào hỏi.

Người em họ kia của Tưởng Viễn Chu dẫn đầu bước tới, “Anh, cuối cùng anh tới rồi.”

Tầm mắt anh ta nhìn về phía Hứa Tình Thâm đàng sau, “Chị dâu.”

Hứa Tình Thâm ngược lại cũng không khách khí, khẽ ậm ừ: “Ừm.”

“Mau, mau mời ngồi.”

Tưởng Viễn Chu nhìn về phía những người khác trong phòng vip, “Chú đây là đặc biệt hẹn tôi, hay là thuận tiện mời tôi ăn bữa cơm vậy?”

“Anh, em đương nhiên là hẹn riêng anh rồi, có điều… hôm nay em chính là người trung gian. Nào, em giới thiệu mấy vị này với anh.”

Những người khác tiến lên, nhiệt tình nói: “Không cần giới thiệu, Đông Thành Tưởng tiên sinh, ai mà không biết?”

“Đương nhiên cần giới thiệu.” Tưởng Viễn Chu không chút khách khí, nói. “Bằng không ở bàn cơm ai là ai tôi cũng không rõ mấy, xấu hổ lắm?”

Mấy người kia cười gượng hai tiếng, người đàn ông đứng cạnh Tưởng Viễn Chu thấy thế, vội giới thiệu bọn họ cho anh.

Hứa Tình Thâm nghe thấy trên người mỗi người đều treo danh hiệu, vừa nghe cũng là địa vị không nhỏ, không trách bữa cơm chiều hôm nay của Tưởng Viễn Chu là Hồng Môn Yến.

“Đừng đứng nữa, vừa ăn vừa nói chuyện chính đi.” Người đàn ông mời cả nhà ngồi.

Hứa Tình Thâm ngồi bên Tưởng Viễn Chu. Người em họ bên cạnh rót rượu cho hai người, Hứa Tình Thâm nhìn, nói, “Tôi không uống rượu.”

Nếu đổi là trước kia, người đàn ông này nhất định sẽ châm chọc mỉa mai một hồi, nhưng thái độ hôm nay rõ ràng không giống nhau, “Vậy chị dâu thích uống gì? Nước dừa? Nước chanh? Hay là…”

“Nước chanh đi.”

“Được, em đây bảo người đi vắt liền.” Người đàn ông ngừng lại, vẫy người phục vụ bên cạnh.

Tưởng Viễn Chu thật ra đã đoán được kế tiếp sắp phát sinh chuyện gì, chỉ là đối phương chưa nói thì anh cũng chưa, hai bên coi như đánh Thái Cực.

Người phục vụ đưa nước trái cây tới. Người em họ ngồi cạnh Tưởng Viễn Chu bảo những người không liên quan đi ra ngoài hết. Đồ ăn cũng mang lên đủ, rượu cũng rót đầy, nên tới lúc nói chuyện rồi.

Tưởng Viễn Chu nghiêng người, đôi môi mỏng tiến đến bên tai Hứa Tình Thâm, “Đợi lát nữa, em chỉ lo ăn là được rồi.”

“Được.” Hứa Tình Thâm đáp nhẹ. Có điều cô ở giữa một đám đàn ông, tương đương kẻ ẩn hình, cô không rõ người đàn ông vì sao trong điện thoại một hai muốn kêu cô.

Sau khi chính thức khai yến, Hứa Tình Thâm cầm lấy đôi đũa, chỉ ăn. Người em họ của Tưởng Viễn Chu nói một số chuyện, từ từ, Hứa Tình Thâm liền nghe được cái tên Phó Kinh Sênh.

Đũa của Tưởng Viễn Chu gác một bên tay, chưa động vào. Anh chống khuỷu tay dậy, hai tay đan hờ vào nhau, “Chú với Phó Kinh Sênh có giao tình sao?”

“Sao em có thể có giao tình gì với hắn?”

“Kia tối khuya, chú nhắc tới hắn làm gì?”

Người đàn ông thở dài, nhìn Tưởng Viễn Chu: “Đồ Vương Bát kia, nếu là em, em không giết chết hắn là không thể, lúc trước dì…”

Tầm mắt Tưởng Viễn Chu nhìn vào người đàn ông, chỉ là không nhẹ không nặng mà nhìn, “Nếu chú nhớ dì, tôi có thể dẫn chú tới mộ viên.”

Tay cầm đũa của Hứa Tình Thâm hơi siết lại, đầu lưỡi cô hơi đưa tới khóe môi. Người đàn ông lắc đầu rất mau, “Anh, em chỉ là nhớ tới dì…”

“Tôi thấy như vậy, có chuyện gì mọi người đừng ngại nói rõ, nói xong sớm một chút còn có thể ăn xong bữa cơm, có phải không?” Tưởng Viễn Chu trên bàn đàm phán từ trước đến nay không mập mờ, cũng đã quen nhìn các kiểu tình cảnh. “Tôi mở đầu vậy, về việc thư ký của Nguyễn Trung Trách bị bắt, phải không?”

Hứa Tình Thâm ngẩng đầu lên, thấy mấy người đối diện nhìn nhau, sắc mặt trong nháy mắt có biến hóa.

“Người thư ký kia rất có thể sẽ gánh tội, đến giờ vẫn chưa khai ra. Có điều đám người thẩm vấn cũng sẽ không cho qua. Loại chuyện này tôi thấy quá nhiều rồi, hắn hoặc là cắn chết một chữ cũng không nói, một khi bị lật tẩy, vậy cũng đồng nghĩa với việc nhận tội hoàn toàn. Giống như là lật úp cái chai, hắn biết… một giọt cũng sẽ không khai bớt.”

Hứa Tình Thâm ép đôi mắt quay trở lại, thình lình lại thấy một đôi chiếc đũa duỗi tới.

“Làm gì chỉ ăn chay vậy?” Tưởng Viễn Chu gắp đồ ăn bỏ vào chén cho cô.

Hứa Tình Thâm ngẩng đầu nhìn anh, “Anh nói chuyện của anh đi, không cần để ý em.”

“Mặc kệ em, có được không?” Tưởng Viễn Chu lại gắp một miếng cua biển mai hình thoi cho cô, “Động vật ăn cỏ, anh không thích.”

Người em họ bên cạnh mặt đầy vẻ xấu hổ. Không khí chợt cứng ngắc. Mấy người này cũng không còn cách, lúc này mới nghĩ tới để anh ta đảm đương làm người trung gian, chung quy bọn họ đều là có quan hệ trực tiếp với Nguyễn Trung Trách.

Không khí vẫn không thể cứ bị Tưởng Viễn Chu đè ép như vậy, một người đàn ông phía đối diện khác uống ngụm rượu, nói: “Tưởng tiên sinh, trên đời này, người ngồi trên địa vị cao nhất định thì có mấy ai sạch sẽ chứ? Thường đi trên bờ sông, sao có thể không ướt giày? Chỉ là đi rồi đi, giày ướt, không sao, sợ nhất là trên sông bỗng nhiên nhảy ra một kẻ, kéo anh xuống nước một cái, anh nói có phải không?”

Tưởng Viễn Chu bật cười, gắp đồ ăn cho Hứa Tình Thâm xong, bản thân thì không ăn, lại thả đôi đũa xuống lại, “Kéo xuống nước cũng khá tốt vậy, không chừng vừa lúc mùa hè, xuống sông tắm nước lạnh vậy đi.”

“Anh!” Người đàn ông bên cạnh chen vào câu. “Em thật sự lấy làm không hiểu, vì sao anh muốn giúp Phó Kinh Sênh? Giữa anh với hắn hẳn là thế không đội trời chung mới đúng chứ!”

“Ai nói với chú tôi muốn giúp hắn?” Tưởng Viễn Chu dựa ra sau, ánh mắt hơi lạnh. “Có phải chỉ khi tôi muốn mạng Phó Kinh Sênh, bấy giờ mới được xem là bình thường? Nếu tôi ngăn cản người khác lấy mạng hắn, mà tôi, người biết rõ dì tôi là bị hắn hại chết, lại không chịu tìm người báo thù hắn?”

“Đương… đương nhiên không phải, ai dám như vậy chứ?”

Tưởng Viễn Chu cầm một điếu thuốc, người đàn ông bên cạnh thấy thế, vội châm thuốc cho anh.

Tưởng Viễn Chu dùng sức mà hút, “Hiện tại, tôi đã mặc kệ chuyện Phó Kinh Sênh. Trước đó hắn xảy ra chuyện là ở Tinh Cảng, Tinh Cảng là địa bàn của tôi, nếu đụng tới mạng người, tôi làm sao xong? Có phải không?”

“Phải phải phải.” Người đàn ông bên cạnh gật đầu.

“Bây giờ Phó Kinh Sênh đã bị cưỡng chế mang đi, các anh còn tìm tôi làm gì?” Tưởng Viễn Chu lại hỏi. Đối diện chiếc bàn tròn, mấy người áo mũ chỉnh tề, vẻ mặt vô tư. Hứa Tình Thâm thừa dịp trong lúc gắp đồ ăn mà nhìn, có điều có một diện mạo thì có tác dụng gì? Chính khí ở thân người kia, sợ là đã sớm bị hao mòn sạch sẽ.

“Tưởng tiên sinh, thật sự rất nhiều chuyện trong đó, anh không nhúng tay sao?”

Tưởng Viễn Chu đón ánh mắt của người đối diện, “Không.”

“Đối với chuyện này, độ chú ý của bên trên đột nhiên lên cao, còn đặc biệt lập một tổ điều tra tiếp lần nữa, việc này làm cho rất nhiều người trở tay không kịp đó!”

Tưởng Viễn Chu ngồi ở đó, vững vàng, như một ngọn núi, một cây tùng, trong những cái giơ tay nhấc chân lại có sự tự tin tương xứng, “Đó là vì chuyện của Phó Kinh Sênh đã ồn ào thật sự quá lớn.”

“Tôi trước sau tin, phía sau có người quạt gió thêm củi.”

“Nếu không phải tự chuyện này có sóng lớn, ai có thể nhấc lên phong ba lớn như vậy chỉ với đôi bàn tay chứ?”

Tưởng Viễn Chu đối mặt cùng người nọ, không khí xung quanh nháy mắt ngưng đọng, như một lớp băng thật dày. Hứa Tình Thâm ngẩng mắt lên, ánh mắt người đàn ông kia động đậy, liếc mắt một cái thấy Hứa Tình Thâm.

“Tưởng tiên sinh, bệnh viện Tinh Cảng cho tới nay luôn rất vững vàng, nhưng một người quá thuận lợi cũng không tốt.” Người đàn ông đổi giọng, khóe miệng cười cười, nói với Hứa Tình Thâm: “Tưởng phu nhân, chị là phụ nữ, tâm tư hẳn là tinh tế hơn, chị chưa từng lo lắng thay cho Tưởng tiên sinh sao?”

Hóa ra, kêu cô tới mục đích là đây.

Không đợi Hứa Tình Thâm mở miệng, đối phương tiếp tục nói: “Tưởng tiên sinh, anh đã quen hô mưa gọi gió, nhưng trong nhà còn có vợ con mình. Đặc biệt là Tưởng phu nhân, tôi vẫn cảm thấy để chị ây lo lắng… Đâu có tốt đúng không?”

Tưởng Viễn Chu rất muốn nói, lại thấy Hứa Tình Thâm buông đũa xuống.

Lời nói đã đến cổ họng, Tưởng Viễn Chu lại nuốt trở về.

Đây là Hồng Môn Yến, Hứa Tình Thâm biết, cô cũng không hiểu quá nhiều quy tắc và đạo lý, người phụ nữ xinh đẹp mỹ diễm này, ở ngay trên bàn liền nói một câu thế này.

“Sợ cái gì chứ? Tôi động vào dao mổ, cả mấy cảnh đem nội tạng người lật tới lật lui tôi còn không sợ, dưới bầu trời này còn có chuyện gì có thể hù tôi sợ sao?”

Lời này vừa nói ra, trừ Tưởng Viễn Chu ra, những người khác trên bàn chung quy hết muốn ăn.