Sắc Đỏ Của Hòa Bình

Chương 33: Nhành Hoa Trắng




Sự hiểu lầm gieo rắc trong lòng người sự hận thù. Mang đến những dã tâm không thể ngờ đến..

Ba năm về trước, khi đất nước Ati-Laua mới xảy ra sự bất ổn trong nội bộ. Vì lo đối phó với những thế lực phản động nên vua Aftij đã không có thời gian để chú tâm đến dân chúng. Nhân cơ hội đó, những cấp cầm quyền bên dưới áp bức nhân dân, tìm kiếm tư lợi. Những cuộc nổi dậy của nhân dân, các tổ chức được thành lập nhằm chống lại vua Aftij – Người cai trị đất nước Ati-Laua..

Rill và Lack trên đường trở về làng Malia sau một lần đi dò xét tình hình. Làng Malia được bao bọc bởi một khu rừng, vì vậy nơi này ít xãy ra những cuộc chiến tranh đẫm máu. Băng xuyên qua khu rừng với màu đỏ hệt màu máu của nắng chiều. Những tia nắng xuyên qua từng vạt lá cây khẽ nhấp nháy, đổ bóng dài trên những chiếc lá khô, những gốc cây cằn cỗi làm cho Lack chú ý hơn những gì đi qua. Một vệt máu dài đọng lại trên mặt những chiếc lá khô. Có lẽ do hoa mắt bởi ánh nắng mặt trời, nhưng không.. Lack và Rill dừng lại, bước xuống lưng ngựa, nhìn theo vết máu. Trước mắt, một cô gái nằm bên dưới một gốc cây lớn, máu loang lỗ từ bụng chảy ra. Lack bước lại gần cô hơn, muốn xác định xem cô còn sống hay đã chết. Thật may mắn, cô gái vẫn còn thở, mặc dù rất yếu ớt. Cả hai nhanh chóng đỡ cô lên, đưa về căn cứ.

Một vài ngày trôi qua, cô dần tỉnh.

- Này! Em tên gì? Vì sao lại bị thương nặng thế?

Lack hỏi, cô gái nhìn anh. Đôi mắt tròn xoe, sáng long lanh cùng với gương mặt bầu bĩnh. Im lặng trong chốc lát rồi cô gái nhỏ mới chịu mở miệng.

- Em là Rian.. em vốn sống tại Koala.. em bị quân lính Aftij truy sát nên mới bị thương thế này.

- Truy sát? Vì lí do gì? Không lẽ..

- Phải! Em nằm trong lực lượng phản động..

Rian nói, chắn ngang lời Lack. Một cô bé tầm khoảng 16 tuổi, gương mặt tràn đầy sức sống và ánh mắt trong sáng. Rill và Lack có thể tạm thời tin những lời nói của cô bé là sự thật và cho phép cô bé ở lại căn cứ. Rian rất lấy làm biết ơn hai người vì được cứu sống, đặc biệt là Rill. Rian có một tình cảm đặt biệt đối với Rill.

* * *

- Chúng ta có nên báo cho ngài Aaron về việc của cô bé không?

Lack hỏi Rill trên đường trở về phòng. Rill nhìn Lack rồi quay đi.

- Có nhất thiết phải thế không? Đợi khi cô ta phục hồi hãy để cô ta đi.

Lack vội kéo Rill lại.

- Này.. này.. Rian nói cô bé nằm trong lực lượng phản động và đang bị truy sát. Như thế có nghĩa là Rian không còn lối thoát nếu rời khỏi đây..

Rill quay lại gằn giọng với Lack:

- Việc Rian có là ai đi chăng nữa cũng không liên quan đến chúng ta. Cậu hiểu chứ?

Rill rẽ sang một lối khác bỏ đi. Lack vẫn nhìn theo, tỏ vẻ tức giận với thái độ của Rill.

- Nhìn bạn mình với ánh đó.. thật tội nghiệp cho kẻ kia.

Lack quay lại, là Eris. Cô đang đứng tựa vào vách tường, hai tay khoanh vòng phía trước ngực. Đôi môi Lack nhếch lên một cách cười cợt.

- Bạn? Tôi có thể làm bạn với một với một kẻ không có trái tim như hắn ư? Chẳng qua chỉ là một tên ngạo mạn.

Eris cũng mỉm cười. Nụ cười của cô luôn mang cái vẻ độc đoán đến khó tả. Đó là những gì Lack cảm nhận được từ khi gặp cô gái này.

- Cậu thật ngu ngốc! Rill không phải là một kẻ vô tâm như cậu nghĩ. Nếu không cậu ta đã không cho phép đưa Rian về đây..

Lack ngạc nhiên khi Eris nhắc đến Rian. Bởi việc để Rian trong căn cứ chỉ mỗi Rill và anh biết.

- Cô.. cô biết ư?

Eris chuyển hướng nhìn sang nơi khác.

- Tôi không phải là kẻ thích xen vào việc của người khác. Chỉ là vô tình biết được.. hơn thế nữa, có lẽ cậu không nhận ra nhưng những lời nói của cô ta.. không phải là sự thật. Rill ngăn cản việc cậu thông báo với ngài Aaron là muốn tốt cho cô ta thôi. Những lời nói dối đó không qua mắt được Rill thì làm sao có thể qua được mắt Aaron. Tôi nghĩ đến khi ấy cô ta mới thực sự không còn lối về.

Eris bỏ đi, Lack nhìn theo. Không ngờ đến việc mình đã bị Rian lừa bởi những lời nói ấy, một chút thất vọng về chính bản thân mình. Xong nhìn về thực tại, phải chăng anh gia nhập tổ chức chưa đủ lâu để có thể hiểu được những con người ở đây? Rill luôn là một kẻ lạnh lùng đến khó hiểu, trước giờ anh cứ nghĩ trái tim hắn chắc được đúc nặn từ đá. Có lẽ suy nghĩ đó đã ăn sâu vào tiềm thức khiến Lack không để ý đến những hành động khác biệt của Rill. Còn về Eris, cô gái này lúc nào cũng tỏ ra vẻ không quan tâm bất cứ chuyện gì, tuy nhiên mọi thứ đều không thể qua được mắt cô ta. Lần đầu tiên Lack mới thấy được rằng: Thấy và nhìn thôi vẫn chưa đủ, cần phải suy xét nhiều hơn về tất cả những gì tồn tại xung quanh mình.

* * *

Có tiếng gõ cửa phòng, nhưng Lack vẫn còn bận bịu với đống thảo dược đang nghiên cứu trên bàn. Không chú tâm lắm, chỉ lười nhác nhả ra hai chữ.

- Vào đi.

Cánh cửa mở ra, một cái đầu ló vào, đôi mắt ngây thơ đảo quanh căn phòng. Rồi nhảy mạnh vào bên trong.

- Hì! Xem nè!

Nghe giọng nói đó Lack mới gác lại việc mình đang làm ngước lên.

- Gì thế?

Rian phe phẩy một cành hoa trắng nhỏ trước mặt Lack. Hương thơm tỏa ra một cách dịu nhẹ.

- Không phải trước giờ anh đang muốn tìm cái này sao?

Lack trợn to đôi mắt, không tin vào mắt mình nữa.

- Em nói sao? Đây chính là..



- Là linh dược đó nha.

Rian trả lời ngay khi Lack còn chưa kịp nói hết câu. Vẻ bất ngờ trên gương mặt anh thực sự khiến con bé rất hứng thú. Các đường nét của một người trưởng thành thật sự. Cô thích ánh mắt đó, cái cách khi anh nhìn mọi thứ.. rất ấm áp. Đó là tất cả những ấn tượng của Rian về Lack- một người trưởng thành với đôi mắt vô cùng ấm áp.

- Em có biết là anh đã tìm nó rất lâu rồi không?

Lack vừa nói vừa định đưa tay cầm lấy, nhưng Rian nhanh tay giật lại. Cô nhảy ngay lên trên bàn ngồi, tay lại phe phẩy cành hoa.

- Nói em biết.. anh Rill thích gì nhất đi.

Cô bé nháy mắt, Lack chỉ có thể mỉm cười lắc đầu. Quả đúng là tính tình trẻ con, trông cô lúc nào cũng dễ thương đáng yêu nhứ thế. Thật là chưa lần nào anh có thể tức giận hay khó chịu với cô bé.

- Em quan tâm đến Rill à?

Lack hỏi, Rian gật đầu lia lịa. Anh nhìn cô bé trong chốc lát, gương mặt anh có vẻ như rất muốn cười nhưng lại cố tỏ ra nghiêm túc.

- Vậy thì anh xin lỗi em nhá. Anh không hiểu Rill như em nghĩ đâu.

Nghe Lack nói Rian tỏ vẻ không tin, nó thấy hai người rất hay đi cùng nhau, không thể không hiểu tí gì về nhau được.

- Không phải chứ? Không phải hai người là bạn thân sao?

Vừa nghe thấy Rian nói thế, Lack đã bật cười thành tiếng. Cách anh cười khiến cho Rian càng cảm thấy khó hiểu hơn, cô bé nheo mắt, nhìn anh gườm gườm.

- Có gì đáng cười hả?

- Haha! Em tha cho anh đi, em không thấy Rill sao? Anh ta có thế giới riêng của mình. Anh vốn không thể bước qua được rào chắn ấy.

Rian im lặng, mắt mở to nhìn lên trần. Đôi môi mím qua mím lại ngẫm nghĩ trong chốc lát.

- Anh nói cũng phải..

Rian đặt cành thảo dược lên bàn, và cô bé cũng nhảy xuống khỏi nó.

- Em có việc, em phải đi đây. - Cô nháy mắt - Cái này cho anh, khi nào thành công nhớ đừng có quên công của em nhá!

Cánh cửa đóng sập, trả lại không gian tĩnh lặng trong căn phòng cho Lack và đống thảo dược bừa bộn. Ánh mắt anh vẫn hướng về phía cửa, vẻ tươi tắn lúc nãy đã sớm biến mất từ khi cô bé bước ra khỏi phòng. Lack không biết cảm giác này là gì. Nhưng trong lòng cảm thấy rất khó chịu. Cô gái ấy, tâm hồn vô cùng ngây thơ và trong sáng. Phía sau cô có những uẩn khúc gì? Vì sao ngay từ đầu cô lại nói dối anh và Rill? Sau gương mặt thơ ngây ấy.. liệu có mưu mô hay toan tính gì?

* * *

Bóng đêm đen, dày và đặc quánh như muốn nhấn chìm mọi thứ, không buông..

- Anh! Em không thể. Em xin lỗi..

Rian cất giọng vang xin thảm thiết. Mặc dù thế, phía bên trong bóng tối, vẫn giọng nói sắt đá, kiên định không chút dao động.

- Đó là lệnh! Em không không có quyền lựa chọn.

Gương mặt Rian tối xầm lại, cô bé biết không thể khác được khi anh trai cô nói thế. Phải! Không thể khác được khi cả cô và anh trai đều làm việc cho triều đình, đều luôn phải coi những kẻ phản loạn như Aaron là kẻ thù, nếu xét về lí thì họ chưa chắc đã làm điều sai trái, cái sai lớn nhất của họ chính là đối đầu với triều đình. Và số phận đã sắp đặt họ là những con người không thể đứng chung trên một chí tuyến.

Rian bước ra khỏi căn phòng. Đã lâu rồi cô bé không được gặp con người này. Người mang danh nghĩa là anh trai đó luôn tạo cho Rian một áp lực vô cùng nặng nề, mặc dù thế nhưng cô vẫn luôn tôn trọng và yêu thương anh ta, có lẽ đó là mối quan hệ của tình thân gia đình. Và cô cũng biết rằng anh trai cô cũng không còn lựa chọn nào khác khi nghĩa vụ và trách nhiệm và điều anh cần thực hiện.

Bước ra khỏi cái màn tối đang bao bọc lấy mình, Shel nhìn theo bóng dáng người em gái bé nhỏ qua khung cửa sổ. Anh nhìn lên bàn, cành hoa dại vẫn còn trên đó. Ban nãy khi đến có lẽ tâm trạng Rian khác hẳn lúc trở ra. Shel cầm lấy cành hoa, một cách nhẹ nhàng. Khẽ cảm nhận hương thơm dịu dàng từ loài hoa dại này. Những bông hoa nhỏ li ti, màu trắng, tinh khiết và trong sáng như chính tâm hồn của Rian- Một cô bé 16 tuổi.

- Rill ư? Hắn là con người như thế nào mà khiến em phải thay đổi?

Shel lẩm nhẩm, trước lúc đến đây anh đã điều tra không ít về những hoạt động của cô em gái trong những thời gian gần đây..

Đêm hôm đó trời lất phất mưa, cũng chậm rãi, không lớn nhưng rả rích. Mang đến một không khí u buồn, mang nặng những suy nghĩ âu lo..

Bóng Rian dần tan biến trong màn mưa, ngấn mắt Shel long lanh. Anh muốn bảo vệ cho mối tình thân còn lại duy nhất này nhưng không thể.. chính anh còn không thể lựa chọn được đường đi đúng đắn cho chính mình thì làm sao có thể giúp được Rian. Hai từ "nghĩa vụ" quá lớn và nặng nhọc đối với anh. Nếu như trước khi mất cha anh không giao lại trọng trách này cho anh thì đâu đến mức anh phải bức ép Rian vào đường cùng..

- Phải luôn trung thành với triều đình.

Những lời nói ấy vang vọng trong đầu Shel. Anh ngắt từng cánh hoa nhỏ, buông thả qua ô cửa, những cánh hoa trắng ngần như bị những giọt mưa cấu xé, vùi dập cho đến khi chạm đất. Shel bước xuống những bậc thang, mở toan cánh cửa. Anh bước đi, lẫn vào mưa.. về phía Rian vừa biến mất.. Số phận không cho ta tự quyết định tương lai và hành động của mình, nghĩa vụ vẫn là nghĩa vụ, không thể nào khác được..

Lack gặp Rian trước cửa phòng của cô, trông thấy sự bất thường trong đôi mắt ấy.

- Có chuyện gì sao?

Rian vội thay đổi sắc mặt, cô mỉm cười.

- Không ạ! Em chỉ cảm thấy hơi mệt, em vào phòng trước nhá.

Rian bước vào phòng, điều gì đó khiến Lack không tin vào những lời nói của cô. Anh đưa tay, hé cánh cửa nhìn vào. Rian đứng nhìn ra khung cửa sổ, trời vẫn lất phất mưa bên ngoài, ánh mắt cô gái nhỏ buồn đến kì lạ. Nhìn vào gương mặt ấy.. cảm xúc trong Lack lại dâng lên, biết rằng đây chỉ là những cảm xúc nhất thời thôi, nhưng anh cũng không thể phủ nhận được rằng bản thân đã rung động trước cô gái ấy. Sự trong sáng từ đáy tâm hồn cô bé nhưng cảm hóa được mọi lời nói dối đối với Lack.

* * *

Mưa phủ ngang bầu trời đêm một làng khí lạnh lẽo, kéo đến mắt Rill. Anh đứng tựa lưng vào tường một chút suy nghĩ.. về Rian. Đã được hơn một tháng, từ lúc đưa cô về đây. Vết thương của cô bé có vẻ đã bình phục hẳn. Và không có lí do gì mà cô vẫn còn ở lại. Vấn đề là cô bé sẽ đi về đâu nếu không còn ở đây.. Rill vẫn luôn suy nghĩ về những lời nói của cô bé. Tại sao cô lại nói dối, anh có thể vạch trần cô ngay từ đầu, nhưng anh đã không làm thế. Một điều gì đó đã ngăn cản anh, trong đôi mắt long lanh đó chứa đọng một tâm hồn trong sáng, ngây thơ. Có lẽ vì thế mà anh đã không nỡ bóp chết nó.. một sức sống mãnh liệt đang trỗi dậy của tuổi trưởng thành - cũng như một linh hồn yếu ớt đang dần lụi tàn..



Đang suy nghĩ và Rill chợt nhận ra một hương thơm lạ từ đâu kéo đến. Anh thất thần đi nhanh về phía phòng Aaron. Có lẽ đã có chuyện không hay xãy ra.. nhìn thấy tình trạng trước cửa phòng Aaron, Rill cũng biết được điều gì đã xãy ra bên trong. Anh hét lên.

- Người đâu! Chặn hết tất cả lối ra vào của căn cứ ngay lập tức.

Nhận được thông báo từ Rill, mọi người nhanh chóng làm theo. Còn Rill, anh dùng một tấm vải che lấy mặt, rút kiếm và xông vào phòng của Aaron. Mùi trầm hương nồng nặc xông vào mũi, mặc dù Rill đã hết sức cẩn thận. Anh đã đến trễ một bước và Aaron đã bị sát hại. Thật không thể tin được kẻ nào có thể trà trộn vào căn cứ và sát hại Aaron một cánh dễ dàng như thế? Rill quay ngược trở ra, cùng lúc Eris và Lack vừa đến.

- Mọi chuyện thế nào rồi?

Lack vội vàng hỏi.

- Ngài Aaron đã bị sát hại.

Rill trả lời. Lack nhìn vào trong, mùi trầm hương bay ra tận cửa, chỉ như thế thôi Lack cũng có thể liên tưởng đến kẻ đã gây ra vụ việc này là ai. Lúc này trong đầu cả ba người cùng chung một suy nghĩ. Cả ba nhanh chân chạy về phía phòng Rian.. cô bé là một người rất am hiểu về thảo dược, hơn nữa chỉ có cô là người có động cơ và dễ dàng thực hiện phi vụ này nhất.

Rill đẩy mạnh cánh cửa tiến thẳng vào. Rian vẫn ở trong phòng, quay lưng lặng lẽ nhìn qua cửa sổ. Một sự trầm tĩnh lạ lùng đối với một tên sát thủ. Từng giọt nước mưa còn vương trên những lọn tóc nhỏ xuống, cô bé không quay lại vì sự xông vào bất ngờ của Rill, tất điều đó đã tố cáo Rian. Rill vung thanh kiếm trong tay lên cao hướng về phía Rian.

- Có phải cô đã giết Aaron.

Câu hỏi của Rill không được đáp trả. Không gian vẫn chỉ là tiếng náo loạn của quân lính bên ngoài và tiếng rả rích của cơn mưa bên khung cửa. Rill tiến lại gần hơn, từng bước, từng bước một. Eris và Lack vẫn đứng ở phía sau.. Rian quay lại, nét mặt vẫn bình thản một cách lạ lùng.

- Phải! Chính em..

Lack và Eris định lao đến cùng Rill tóm lấy tên sát thủ. Nhưng chưa kịp thì bất thình lình Rian đưa tay chụp lấy lưỡi kiếm của Rill kéo mạnh.

Máu từ khóe môi chảy xuống.. Rill, Eris và Lack không thể tin vào mắt mình. Lưỡi kiếm của Rill đâm xuyên qua người Rian.

- Em.. xin lỗi..

Giọng nói yếu ớt vang lên..

Nhân lúc rối loạn của quân lính Shel đã trà trộn vào được đám quân lính và tìm cách đến chỗ của Rian.. Trước mắt Shel, hình ảnh đó không thể nào quên được, mãi mãi không cách nào quên.. lưỡi kiếm trong tay Rill đâm xuyên thân hình mảnh khảnh của Rian, người thân còn lại duy nhất của anh..

Rill buông thanh kiếm, đưa tay đỡ lấy Rian.

- Tại sao? Tại sao em lại làm thế chứ?

Rian nhìn Rill, người mà cô bé có một tình cảm đặc biệt trong suốt thời gian qua.

- Em xin lỗi.. giá như em không gánh trên vai một nghĩa vụ oái ăm đến như thế thì giữa em và anh còn có thể.. em rất mến anh.. và..

Từ khóe môi đỏ máu ấy bất chợt nở một nụ cười, nụ cười của sự yên bình.

- Và em cũng yêu thương, tôn trọng anh trai mình. - Những suy nghĩ cuối cùng và đôi mắt Rian nhắm lại.. một cách vĩnh viễn. Rian đã không thể lựa chọn, giữa Rill và Shel.. thế nên cô bé đã quyết định mang tình yêu thương và lòng tôn trọng đó đến sự vĩnh hằng.. nơi mà Rian có thể giữ lấy chúng mãi mãi..

Lack quay đi, thôi không nhìn cảnh tượng trước mắt. Trong mắt anh, mọi cảm xúc thay đổi.

- Ngu ngốc! Thật ngu ngốc!

Suy nghĩ dành cho Rian.. và cũng cho chính bản thân anh. Mọi thứ chỉ là thoáng qua thôi, nhưng tại sao anh vẫn cảm thấy đau đến thế? Lack đưa tay đấm mạnh vào tường, anh đau đớn.. đưa tay giữ lấy lồng ngực, như muốn xé toạc mọi thứ, vết đau nơi tay không thể thay thế được cho tim anh. Vì sao tim anh lại đau đớn như muốn nổ tung, anh chưa bao giờ nghĩ đến những rung động nhỏ nhoi ấy lại đáng sợ đến như vậy..

Rill đã cướp đi sinh mạng Rian, đứa em gái duy nhất của Shel. Shel chợt nhận ra rằng đó là một mất mát vô cùng to lớn, không thứ gì có thể bù đắp được. Nghĩa vụ ư? Nghĩa vụ lúc này còn là gì khi người mình yêu thương duy nhất không còn. Trong đầu Shel lúc này chỉ sôi sục sự căm thù, Shel chỉ muốn lao tới đâm chết kẻ trước mặt mình. Chết ư? Nhưng cái chết đến lúc này có phải là quá dễ dãi với hắn? Shel muốn hắn phải biết thế nào là đau khổ, là sự dằn vặt. Rian đã bị chính người mình yêu thương giết chết.. có lẽ con bé đã rất đau khổ? Shel muốn Rill phải chịu đựng nhiều hơn thế, muốn hắn chết bằng sự tuyệt vọng.. rồi một ngày nào đó, máu Rill cũng phải đổ, như thế mới có thể rửa được tội lỗi của chính hắn, và vơi bớt lòng hận thù trong Shel. Đối với hắn lúc này chỉ có một luân lí: Máu đổ sẽ cuốn trôi tội lỗi lẫn cả sự hận thù.

Aaron - người đứng đầu tổ chức đã bị sát hại. Điều đó không tránh khỏi sự náo loạn của quân lính.. mặc dù còn rất trẻ nhưng Eris đã chứng tỏ được những bản lĩnh vốn có của mình. Cùng với sự giúp đỡ của Rill, Lack và một người người khoác trên mình một lớp hóa trang kỉ lưỡng đến mức hoàn hảo - Shel, cô đã cũng cố và giữ vững được tổ chức trước khi nó bị lụi tàn bởi câu nói "rắn mất đầu".

* * *

Lack ngạc nhiên với cành hoa trắng trước mộ Rian, có một ai khác đã đến đây trước anh và Rill? Rill cũng khá ngạc nhiên về điều đó, vì ngoài Lack và Rill ra thì chỉ có mỗi Eris là biết đến việc của Rian.. lặng người trong chốc lát rồi Lack đặt bó hoa xuống trước tấm bia mộ. Có vẻ như anh cũng không cần phải đoán thêm nữa, anh biết kẻ đó. Dù sao đi nữa Lack cũng phải cảm ơn hắn vì đã mang chút hơi ấm đến cho Rian.

Cả hai đứng nán lại trong vài phút rồi quay đầu trở về, Lack lẳng lặng bước đi không nói gì, Rill nhìn anh, anh ta vẫn thế mỗi lần đến thăm Rian. Rill biết và hiểu những gì phía sau gương mặt và ánh mắt ấy.. bởi đêm hôm đó Rill đã nhìn thấy ánh mắt của Lack nhìn Rian qua khe cửa..

Cái chết liệu có phải là thứ tận cùng của những nỗi đau? Không ai định nghĩa được điều đó. Nó là thứ đáng sợ nhất khi con người nghĩ đến và đôi khi nó lại là thứ tuyệt vời nhất để đóng lại tất cả những gì mà ta không muốn phải nếm trải. Chết đi là một điều vô cùng dễ dàng, nhưng tiếp tục sống lại là một điều vô cùng khó khăn. Rian mang mọi thứ đi vào sự vĩnh hằng.. trong nụ cười bình yên nơi cuối cuộc đời. Ngược lại, những kẻ tồn tại phải luôn đấu tranh với những nỗi đau, sự mất mác, dằn vặt với những tội lỗi mà mình đã gây ra.. sống cũng không bằng chết.

Bước chân Rill chậm hơn, nhìn bóng lưng người phía trước, Lack vẫn bước đi, không hề quan sát xung quanh. Thật khó để nói ra nhưng Rill vẫn luôn cảm thấy bản thân có lỗi về cái chết của Rian.

Bóng tối lặng thinh, như chính những con người bên trong cái sự bao bọc của nó.. đông đặc những tội lỗi do chính bàn tay họ tạo ra..

Người sinh ra giữa thế giới muôn màu

Nhưng rồi những sắc màu như tan biến

Thời trinh chiến chỉ mang màu tan thương

Sinh ra phải chăng là một gánh nặng

Sinh ra đã mang đầy tội lỗi trên vai

Sống và tồn tại chỉ vì một nguyên do

Đền tội.