Chương 105: Bộ mặt thật của thiên đạo.
Tiến lại gần khối cầu kia, Thắng mới thấy được rõ sự mê người từ phía trong nó toả ra.
Bắt đầu theo sự hướng dẫn của thiên đạo, hắn tẩy bỏ ấn kí của thiên đạo cũ, phải đến khi khối cầu này phát ra ánh sáng trong suốt, trên bề mặt không còn ấn kí của người tiền nhiệm thì Thắng mới có thể đánh ấn kí lên.
Thay vì đưa thần hồn vào trong, Thắng bình tĩnh điều động nguyên anh từ trong thức hải hướng phía khối cầu đi vào.
Sợ nguyên anh hành động không theo đúng thứ tự của thiên đạo, dẫn tới ảnh hưởng quá trình. Thắng đã phải tự xắn tay áo, dùng ý thức tiếp quản nguyên anh, điều khiển nó tiến nhập và liên kết khối cầu.
Thắng không hề hay biết, thiên đạo lúc này đã thành công thoát khỏi trói buộc thế giới, y đang tự do tự tại, nhân lúc Thắng không ở mà tiến vào thân xác ý định chiếm đoạt xác thân.
“Hahaha cuối cùng ta cũng có thể thoát ra, thoát khỏi cái thế giới nhỏ bé này! Mẹ kiếp, nếu không phải lúc đó bị lừa bán vào đây tiếp quản thì giờ ta đã ngao du trong vũ trụ rồi. Mẹ kiếp thật, cứ nghĩ trở thành thiên đạo sẽ theo cấp bậc của thế giới mà thăng cấp.
Ai ngờ cái thế giới này quá là yếu nhược đi, ta đã mất nghìn năm diễn hoá mà vẫn không thể đưa nó tấn cấp lên trung thế giới.
Mẹ, đã thế nơi này còn bị ăn trọn ảnh hưởng từ v·ụ n·ổ của thế giới cao cấp, khiến cấp bậc mà ta mất bao công sức gây dựng nay lại tụt xuống.
May a! May mà có một tên ngoại lai, vừa hay phù hợp, đủ yếu tố trở thành thiên đạo, thay ta thế chỗ!!! Quả là thiên ý cũng muốn giúp ta nha!!!”
Thiên đạo vui sướng đưa hai tay lên cao, nước mắt chảy dòng vui sướng.
Hắn đang tính điều khiển cơ thể của Thắng rời khỏi nơi đây, thì phát hiện ra bản thân không thể cử động.
“Chuyện gì vậy?” Thiên đạo có chút hoảng, không biết chuyện gì xảy ra.
“Ngươi đang làm gì vậy?” Thắng có chút khó hiểu mà nhìn thiên đạo.
Trái đất tuy là một giới, nhưng chỉ là một giới cấp thấp. Không như hư không giới, là một giới cấp cao.
Vì vậy khi Thắng sử dụng nguyên anh để tiến hành trở thành thiên đạo cũng không quá lâu, chỉ cần hoàn thành việc đánh ấn kí lên trên là đã trở thành thiên đạo.
Tuy đã thành công trở thành thiên đạo, nhưng dù gì cũng là mới nhận chức, pháp tắc hiện tại Thắng có thể thông qua nguyên anh mà điều động, nhưng lại không thể hoàn toàn nắm giữ chúng bởi nguyên anh mới chỉ trở thành thiên đạo chưa lâu, chưa nắm được áo nghĩa của toàn bộ thế giới cũng như pháp tắc, ở lại trong nguyên anh cũng không có tác dụng gì, thế nên hắn quyết định rời ý thức khỏi nguyên anh trở về bản thể.
Vừa hay thấy tên thiên đạo tiền nhiệm đang dơ tay cao cười hơ hớ đây.
“Sao ngươi vẫn còn tại đây? Chẳng phải ngươi đã đánh ấn kí vào khối cầu đó sao?” Thiên đạo không tin tà, hướng Thắng chất vấn.
“Đúng nha, ta đã là thiên đạo nơi này. Còn tại sao ta ở đây? Thì tất nhiên cơ thể của ta thì ta phải ở rồi!” Thắng nhìn thiên đạo như đang nhìn một thằng ngu. Phải chăng do mới từ thiên đạo trở thành người thường nên đầu óc có vấn đề? Cái này Thắng cũng không biết, mà cũng lười quản.
“Hừ, đã vậy ta đành phải dùng biện pháp mạnh!!!” Thiên đạo tức tối, quyết định ra tay dành cái thân xác này bằng được.
Đây chính là chìa khoá để hắn thoát khỏi nơi đây, phải chiếm đoạt bằng được cái thân xác này.
Còn đang đánh giá tên thiên đạo này không biết ăn phải thứ gì mà lại đến tháng khó chịu, nhưng khi thấy đối phương bộc phát ra tia sát ý, nhanh chóng hướng mình phóng tới, lần này Thắng không ngu, vừa nhìn là biết kẻ này hẳn là có ý đồ xấu, cũng liền thay đổi thái độ chuẩn bị ứng chiến.
“Quả nhiên, không có miếng bánh ngọt nào mà từ trên trời rơi xuống a!” Thắng tự thì thầm trong lòng, hướng về phía thiên đạo ra lôi đình tiến công.
Muốn thắng một trận chiến, bản thân phải luôn là người chủ động, làm cho đối phương rơi vào bị động mới có thể tăng phần chiến thắng.
Cho nên vừa thấy sự dị dạng của thiên đạo, Thắng đã chủ động ra tay.
Thức hải là thế giới, vũ trụ riêng của Thắng, kẻ tiến vào nơi đây dù có là rồng cũng phải cuộn mình, là hổ cũng phải phủ phục xuống đất, huống chi hiện tại Thắng cũng đã có kinh nghiệm đánh nhau trong thức hải, nên lúc này hắn rất tự tin vạn phần nha.
“Gào hú!!!” Chỉ thấy thiên đạo thế mà hoá thành một đầu sài lang, thân cao ngàn thước, đầu tỏ vạn dặm hướng thiên không há ra như muốn nuốt trọn toàn bộ thế giới.
“Á hả? Thì ra là từ một đầu chó sói được cơ duyên xảo hợp trở thành thiên đạo. Hẳn là nó muốn một phát cắn nuốt thức hải mình mà chiếm thân xác a!” Thắng không mặn không nhạt mà nhìn đây hết thảy.
Nếu đổi lại trước kia, khi thiên đạo còn có thể nắm giữ toàn bộ pháp tắc phương thiên địa này thì hắn còn kiêng kị, nhưng giờ trông nó khác nào chó nhà có tang? Mà lại còn đang trong thức hải của hắn? Thì hắn có gì phải sợ.
Chỉ thấy hắn dơ cao lên trời hô lớn. “ Bạo gạch loạn vũ!!!”
Từ phía trên đỉnh đầu của đầu sài lang bỗng xuất hiện một trận mưa gạch đá, điên loạn đập xuống đầu chó to.
Cái miệng há lớn làm nó ăn trọn toàn bộ đống gạch mà Thắng kêu gọi, khiến nó oang oác không thôi.
Kinh nghiệm chinh chiến bao lâu nay đã rèn cho Thắng một sự bình tĩnh đến lạ thường, nếu đổi lại trước đây, chỗ gạch này sẽ không trúng đích được như bây giờ.
“Chưa hết đâu!!! Thiên thủ cước!”
Một cái chân cự đại từ hư không hiện ra hướng đầu sài lang đá tới, cú đá mạnh mẽ làm cho nó bị hất ngược ra sau, gạch đá trong mồm rơi liên tục, cơn đau từ trong linh hồn làm nó bất giác rên lên ư ử.
Thắng tiếp tục tung ra những chiêu thức mà hắn tự thân nghĩ ra, đủ loại kì lạ cách đánh khiến cho đầu chó sói này sinh ra sợ hãi.
“Cự hoá!” Thắng hô to, cả cơ thể của hắn cũng theo đó phóng đại, vừa hay cao hơn sài lang một đầu, không dừng lại tại đó, hắn đưa tay phải to lớn của mình ra tiếp tục hô lớn: “Thần gạch cự hoá!!!”
Theo đó, trong lòng bàn tay của Thắng cứ vậy xuất hiện một viên gạch lớn, toả ra ánh sáng hào quang như một thanh thần binh lợi khí.
Chỉ thấy Thắng sau đó tóm cổ đầu sài lang này, bắt đầu điên cuồng dùng viên gạch lớn hướng đầu của sài lang đập tới túi bụi, vừa đập hắn vừa quát lớn.
“Tao đập c·hết con cụ mày!!! Dám tính kế bố mày à? Đập c·hết đũy mẹ mày luôn!!!”
Thắng tức giận bing bing chát chát trên đầu sài lang, khiến nó đầu rơi máu chảy, thảm đến không tả nổi.
Thắng lúc này thực tức giận nha, ba lần bảy lượt đều bị bọn nhân vật phụ tính kế, nhăm nhe chiếm thân đoạt xác, nếu không phải là main đ·ã c·hết đến vạn phần, cho nên lúc này hắn muốn h·ành h·ạ con sói lớn này ra bã.
“Đại... đại.... đại nhân a... tha... tha tiểu nhân, tiểu... tiểu nhân nguyện bán.. mạng cho ngài...”
Bị đè xuống đánh không thương tiếc, thiên đạo hoá hình người, khuôn mặt sưng húp mà hướng Thắng van xin.
Nhìn cái bản mặt phệ phạo không khác gì heo nái của thiên đạo, Thắng tuy có chút không đành lòng nhưng vừa nghĩ tới đối phương tính kế mình, hắn lại nóng máu a.
Tiếp tục nhảy lên người thiên đạo, ra sức dùng cục gạch hướng mặt tiền của đối phương đập, phải đến khi gạch vỡ, mặt người sưng húp không ra hình thù thì hắn mới thoải mái buông tay.
Nhìn thiên đạo như kẻ c·hết trôi nằm đấy, Thắng phẩy phẩy cho hết đống máu trên người, sau đó nhốt thiên đạo vào một góc tối tại tiềm thức.
Tên này ít nhiều gì cũng từng là người điều hành một giới, chắc chắn sẽ có hữu dụng sau này trong việc cải tạo tiểu thế giới, giữ lại còn có chút hữu ích, g·iết đi rồi cũng sẽ có chút đáng tiếc. Nếu thôn phệ thì cũng tốt thôi, nhưng sẽ để lại cho Thắng nhiều kiếp sống không cần thiết.
Hiện tại mới chỉ ba kiếp sống ngoại lai đã làm hắn lắm lúc khờ khạo, tí thì quên mình là Thắng đây, nếu tiếp nhận thêm kiếp sống khác thì không biết như nào.
*p/s: cầu đề cử, cầu tương tác. tại hạ xin trân thành cảm ơn các vị đạo hữu đã đồng hành cùng tiểu đạo đi trên con đường này.
tại hạ còn một bộ khác tên Họ Biến Thân, Ta Biến Nhân. nếu đạo hữu nào tò mò, có thể tìm đọc.
cuối cùng là xin trân thành cảm ơn ạ!!!