Chương 107: Du hành thời gian (2)
[Cảnh báo, cảnh báo. Có một nguồn năng lượng cực mạnh từ vùng thời gian bay ra!]
Tiếng máy móc lạnh tanh vang lên, trước màn hình trong toa điều khiển của Lưu Thế Hoàng lúc này là một hình ảnh đồ sộ mà hắn khó có thể quên được.
Theo hình ảnh mà AI thu lại, phía ngoài không gian lúc này vậy mà xuất hiện một nguồn năng lượng cực đại màu vàng, nó uốn lượn như một đầu rồng đang tung bay trên dòng sông thời gian, nơi trung tâm có một thân ảnh đang nằm đấy.
Nhưng lúc này hắn không quản được nhiều đến như vậy, cái hắn quan tâm lúc này chính là nguồn năng lượng cực đại kia vậy mà bay ra khỏi dòng thời gian, mang theo phi thuyền của hắn cùng phi thuyền của Hỗn Độn trùng hướng ngược dòng bay đi.
“Không ổn, nếu cứ để tình hình tiếp diễn chắc chắn bản thân sẽ bị đưa tới một thời gian khác, Al ngươi mau điều khiển phi thuyền bay ra khỏi đoàn năng lượng này!”
Lưu Thế Hoàng có chút cuống rồi, hiện tại địa chỉ là năm 2023 đã bị nhỡ, đoàn năng lượng kia đã kéo hắn ngược dòng qua các thời gian, nếu không nhanh chóng thoát khỏi nó, hắn sợ bản thân sẽ bị đẩy tới thời gian mà trái đất mới hình thành, hoặc đúng thời mà kỷ băng hà đang diễn ra, đến lúc đó quả thực là khóc ra tiếng mán, nhân loại coi như đi tong luôn.
Nhưng sức lực của hắn hiện tại không thể làm gì khác ngoài gào thét, ra chỉ lệnh cho AI.
[Đoàn năng lượng này quá mạnh, không thể thoát khỏi nó... chỉ có một cách.]
Thanh âm lạnh tanh của AI khiến lòng của Hoàng cũng theo đó hạ xuống đến lạnh, nhưng khi nghe thấy vẫn còn một cách, trong lòng Hoàng mới dấy lên một chút hi vọng.
“Cách gì?” Hoàng có chút vui mừng, ít nhiều gì vẫn nghe được một thông tin tốt a!
[Bỏ lại khoang phụ cùng khoang năng lượng, phi hành gia sẽ cùng khoang điều khiển thoát ly, lấy năng lượng còn lại tiến vào vùng thời gian không được xác định.
Như vậy rủi ro về nhân mạng của phi hành gia cũng cùng trí năng nhân tạo vẫn giữ được an toàn!]
Nghe vậy Hoàng có chút phiền não.
Nếu bỏ lại khoang điện năng, sau khi tiến đến một điểm thời gian khác, may mắn thì đến thời kì nhân loại có thể sản xuất năng lượng, đen thì đến thời kì đồ đá, như vậy khoang chính của hắn sẽ không thể nạp năng lượng để quay trở về hay tiếp tục tiến tới năm 2023.
Như đoán được ý nghĩ của Hoàng, trí tuệ AI tiếp tục đưa ra sự tính toán cùng sai số của mình.
[Theo như thông số tính toán, khi cả phi thuyền này bị đoàn năng lượng kia kéo đi, chúng sẽ vẫn tiến nhập trái đất ở một thời gian quá khứ.
Khi chúng ta đến khoảng thời gian tương lai, về cơ bản một nửa của chiếc phi thuyền đã tồn tại ở đó từ trước.
Khi đó chúng ta chỉ cần dựa theo thông tin, định vị là có thể tìm tới khoang phụ cùng khoang năng lượng đã tiến vào dòng thời gian quá khứ, sử dụng nó để cung cấp điện năng cho khoang điều khiển, chúng ta có thể đi về!]
Nghe vậy, Hoàng thấy cũng có lý, nếu như vấn đề quay trở lại dòng thời gian chính đã được hệ thống AI tính toán thì hắn chỉ việc quan tâm đến tính mạng mình mà thôi.
“Được, vậy hãy bỏ lại chiếc phi thuyền này, chúng ta tiến vào dòng chảy không gian gần nhất!”
Nói rồi, Hoàng liền để trí tuệ nhân tạo tự điều hành máy móc, bản thân thì tiến vào trạng thái ngủ đông trong khoang chính.
Phía ngoài dòng chảy cùng phía trong dòng chảy thời gian có một tuyến ngăm cách, nó ngăn không cho các xao động bên ngoài ảnh hưởng đến các dòng chảy chính, vì thế để có thể qua được tuyến phòng vệ này, nhân loại nói riêng và các sinh vật sống nói chung phải rơi vào trạng thái ngủ say, để ngăn các dạng sóng này ảnh hưởng tới tế bào sinh lý.
Được chỉ lệnh của Hoàng, chiếc phi thuyền bắt đầu được AI điều khiển tách ra, bỏ lại hệ thống khoang phụ và khoang năng lượng, tạo một sức đẩy thật mạnh đưa chiếc khoang chính bay đi, thoát khỏi dòng chảy tuyến.
Cùng lúc đó, đoàn năng lượng hình rồng kia kéo theo một nửa phi thuyền của Hoàng cùng phi thuyền của Hỗn Độn trùng hướng ngược lại, cũng tức là quá khứ của tuyến thời gian chính đang chảy mà lao vụt đi.
Cũng từ đấy mà vô tình, dòng chảy thời gian liền sinh ra một nhánh thời gian mới, tuyến thời gian này hướng về phía khác chảy đi, đối lập song song với tuyến chính.
Có thể nói nếu tuyến thời gian chính là 1 thì hiện tại từ nhánh một đó sinh ra dòng thời gian thứ 2 phụ.
Chiếc phi thuyền của Hoàng sau khi thoát khỏi đoàn năng lượng kia, cũng vô tình thoát khỏi tuyến thời gian chính, hiện tại nó đang vô định phía ngoài thời gian.
Vì là khoang chính không còn nhiều năng lượng, khí oxi cũng không duy trì được lâu nên AI vẫn để Hoàng trong trạng thái ngủ đông, bản thân tự tiến hành điều khiển con tàu thông qua số liệu tính toán.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, chỉ thấy con tàu đang vô định bên ngoài thời gian như xác định được gì đó, nó cứ vậy tự hướng khoang điều khiển báo cáo.
[Phát hiện một tuyến thời gian có sự kết nối với khoang phụ, phát hiện một tuyến thời gian có kết nối với khoang phụ! Phải chăng tiến vào?]
[Nhận thấy không có sự trả lời, Hệ thống sẽ tự tính toán.]
[Tính toán hoàn tất, tiến vào nơi đây sẽ có hệ số sống sót cùng rời đi, quay trở lại cao hơn. Dựa theo ý chí của phi hành gia, AI sẽ tự điều khiển con tàu tiến vào vùng thời gian này, xin phi hành gia giữ ổn định, tiến vào ngủ đông để xâm nhập vào trong!]
Một loạt thanh âm lạnh lẽo cứ vậy mà vang lên trong khoang điều khiển.
Lúc này Hoàng còn đang ngủ say trong buồng kính đông lạnh, hắn không hề hay biết hệ thống trí tuệ AI đang tự điều khiển con tàu hướng tới một tuyến thời gian khác song song với tuyến chính, và vừa hay tuyến thời gian này là do chính đoàn năng lượng kia gây ra và tạo nên.
...
Sau khi nhốt tên thiên đạo vào sâu trong tiềm thức, Thắng mới đánh giá cái tên bé con vừa đứng cùng tên thiên đạo.
Qua hình thể cũng như những đặc trưng trên người, Thắng đoán nó hẳn là có liên quan đến cây cự sam, nhưng để biết rõ vẫn cần hỏi chính chủ a.
“Ngươi tên là gì?” Thắng cố nặn ra một mặt mỉm cười mà bản thân thấy là hiền hoà nhất, hướng tên nhóc trước mặt hỏi.
“Hừ!” Tên nhóc này vậy mà không thèm coi hắn ra gì, thái độ còn hỗn xược khiến Thắng nhớ tới mấy thằng nhóc con ngày xưa mình từng gặp, bọn này thường được nuông chiều quá sinh hư, cho nên khi gặp chúng, hắn thường thay bố mẹ chúng nó dạy lại cách làm người.
Tên nhóc trước mặt này cũng vậy, thái độ bấp bênh, hỗn xược nó quen, hắn phải thay ông bà già nó dạy cho một bài học.
Vì đây là trong không gian ý thức, không biết là của hắn hay của cự sam, nhưng khi nguyên anh đã tiến vào thiên địa, trở thành thiên đạo nơi này thì hắn cũng có thể thao túng thế giới theo ý muốn của mình.
Đưa tay ra, bỗng nhiên trên đó xuất hiện một cái điếu cày, để đối phó lũ quỷ yêu hỗn xược ngàn năm như cây cự sam, thì một cái roi mây là không thể dạy bảo được.
Lên nhớ, điếu cày chính là thần binh lợi khí của người dân Việt Nam, trong một năm cũng có mấy vụ cây thần khí này tước đi mạng sống của vài người mang danh Bố người ta rồi, nên anh em đừng khinh thường mà bỏ qua nó.
Đây chính là v·ũ k·hí uy vũ nhất mà nhà nước công nhận cho cầm gia đường a.
*P/s: các đạo hữu đọc xong xin đừng vác theo thần khí ra đánh nhau, kẻo các tiểu bối bọn chúng vác theo thần binh phóng lợn là tèo nhé.
Cầu đề cử, cầu hoa tươi và cầu đánh giá!!!