Chương 108: Thiên thạch!
Trong thế giới tiềm thức mờ ảo lúc này là hai thân ảnh một to một nhỏ, đang tạo một tư thế kì quái.
Hai kẻ này không ai khác chính là Thắng cùng linh hồn bé bỏng cự sam.
Lúc này Thắng đang xốc thằng bé trên đùi, để nó nằm chúi đầu xuống đất, mông chổng lên cao.
Phía sau mông cự sam nhỏ bé là một cây điếu cày to tướng đang ra sức đập nện xuống, cứ mỗi phát hạ tay là cự sam lại khóc lên oai oái xin tha.
Vì biết bọn này toàn thuộc loại quái vật, không phải con người nên sức chịu đựng phải nói là siêu việt, thế nên Thắng mới vui vẻ giã cho đến khi mệt mới thôi.
Ai bảo bé con mà láo!
“Nói nhanh, tên tuổi, lý do dám bố láo vậy hả?” Thắng đưa cái điếu cày lên chỉ thằng mặt cự sam, khiến nó sợ hãi rụt đầu.
Vừa trải qua một trận oanh liệt phía sau mông, cảm giác đau rát vẫn cứ vậy bùng phát, không có dấu hiệu tụt giảm khiến linh hồn cự sam nhỏ bé phải nhăn nhó mặt mày, nhưng sợ bị đối phương tiếp tục ra tay, thằng bé đành phải trả lời.
“Ta, ta là cự sam, tên là Đại Thụ Giới... còn tại sao lại không muốn nói chuyện với ngươi??? Oa oa oa... chính là vì ngươi năm lần bảy lượt đánh lên thân ta a!!! Oa oa, không những thế còn chặt ta, làm ta đau muốn c·hết oa, giờ lại đ·ánh đ·ập ta, ngươi khinh người quá đáng Oa oa oa...”
Uỷ khuất thôi rồi, ba lần bảy lượt đi đánh người ta, hiện tại lại muốn làm quen hỏi tên? Người ta chỉ đang giận hờn vu vơ, thế mà đem người ta ra đánh, hỏi sao không ủy khuất? Không tức giận?
Thế nên lúc này cự sam như bộc lộ hết cảm xúc trong tâm, hướng Thắng khóc bù lu bù loa.
Nghe thấy vậy, Thắng mới có chút chột dạ.
Đúng nha, lúc mới vừa tới đây, hắn năm lần bảy lượt tác động lên thân cây, lúc thì để con khủng long bạo chúa húc lên thân cây, lúc thì bản thân đóng đinh đóng cọc, cắt luôn thịt người ta, hiện tại người ta chỉ là giận hờn một tí, mà mình đem ra ‘dạy bảo’ dù mặt dày đến mấy cũng biết mình sai a.
Cái này khó mà nói lý a!
“Cái này...” Mặt già đỏ lên, Thắng không biết an ủi tên nhóc trước mặt thế nào.
Rõ ràng là một cái cây sống hàng nghìn năm tuổi, mà lúc này lại như con nít ranh, cứ gào khóc như vậy khiến hắn khó xử nha
“Thôi! Im con mẹ mày mồm vào! Ông đập bỏ mẹ giờ!!!” Thắng thẹn quá hóa giận, cộng với tiếng khóc của cự sam quá là phiền nên hắn đã mở miệng quát lớn, đôi mắt cũng trợn trừng, hai con ngươi như sắp lòi hẳn ra nhìn phía linh hồn cự sam, chiếc điếu cày cũng được nâng quá đầu.
Thấy Thắng hung thần ác sát, cự sam còn đang khóc lớn bỗng im bặt, câm nín như thinh, cũng trợn trừng mắt nhìn lại.
Nó nhìn không phải là nhìn vào mắt Thắng mà là nhìn vào cây điếu cày, rất sợ đối phương tiếp tục dùng thứ đó đánh mình, nên phải nhìn rõ mà đưa ra hành động tránh né, bởi đối với cự sam, thứ đó quá hung nha.
Thấy cự sam đã yên nặng, Thắng mới thu hồi cái điếu cày, hướng nó nói.
“Cái này là do ta sai, để bù đắp, ta sẽ dạy ngươi một loại công pháp thổ nạp cao cấp, coi như là đền bù đi!” Thắng tiến tới, toan truyền vào đầu cự sam lượng thông tin tu luyện, nhưng khí hắn vừa tiến tới gần cự sam, nó lại theo bản năng sợ hãi rụt lùi.
“Mau lại đây! Không tao đập cho trận bây giờ!”
Thắng lại tỏ ra thái độ hung hãn, khiến cự sam sợ hãi không thôi, đành phải ngoan ngoãn nghe lời tiến lại gần, đưa trán tiến gần đến tay Thắng.
“Đấy, ngoan vậy có phải quý không, cứ phải để ông cáu! Nhà còn bao việc.”
Thắng bắt đầu truyền thụ cho cự sam một bộ công pháp thổ nạp gọi là Thụ Giới pháp, đây là công pháp dành riêng cho tộc người cây mà sư phụ, tức Vi Đức đã thu thập được trong quá trình lịch luyện.
Môn công pháp này sẽ giúp cho người luyện đốn ngộ pháp tắc tại thế giới, trở thành một phần của giới này. Chỉ cần cự sam tu luyện đến đại thành, các cành lá của nó chắc chắn sẽ trở thành các pháp tắc lớn nhỏ, trở thành thần thụ của một giới.
Đây chính là món quà mà Thắng muốn tặng cho cự sam, như vậy hắn mới không cảm thấy áy náy trong lòng khi đã đối xự tệ với tên này.
Truyền thụ xong, Thắng cũng rời khỏi vùng không gian này mà trở ra ngoài.
“Thật là, sau bao chuyện xảy ra cuối cùng cái thân già này cũng được an nhàn, giờ chỉ chờ nguyên anh đốn ngộ hoàn toàn áo nghĩa của toàn bộ pháp tắc trong thế giới này là ta có thể nắm giữ tất cả pháp tắc rồi. Nhưng có vẻ hơi lâu a, một ngày mới đốn ngộ được một đầu pháp tắc, vậy là 3000ngày mới đốn ngộ được 3000 pháp tắc. Trong khi đó pháp tắc là nhiều vô số kể. Thôi thế cũng được, méo mó có hơn không!”
Thắng vươn vai lên không trung để dãn cơ người, một cảm giác nhàn hạ bùa vây khiến hắn có chút thư thái.
“Hả! Đó là...”
Đưa tầm mắt lên thương khung, Thắng bắt gặp một tia lửa nhỏ bé từ phía trên đang hướng đây bay tới, vội sử dụng ý thức tiến vào nguyên anh, sử dụng nhãn thuật của thế giới để nhìn rõ thứ này.
Phía trên bầu trời là một khối cầu to chừng bốn mét, đang dũng mãnh xuyên qua bầu khí quyển đánh xuống nơi đây.
“Thiên thạch???” Thắng kinh hô một tiếng.
Viên thiên thạch lao vào trái đất với vận tốc rất cao. Khi đi vào khí quyển, nó vậy mà tạo ra một áp lực ép vào lớp không khí ngay phía trước đường chuyển động. Áp suất nén khiến lớp không khí này nóng tới mức cháy sáng.
Hình ảnh này thực giống với các ngôi sao băng hay mảnh thiên thạch bay vào trái đất mà Thắng từng xem trên ti vi.
“Không được!!!”
Thắng có chút hoảng a, bởi lúc này địa điểm nó chuẩn bị đáp xuống là chính là đầm nước, gầy ngay đây không xa, nếu để nó v·a c·hạm vào bề mặt trái đất với vận tốc như vậy, chắc chắn mọi thứ xung quanh sẽ bị nó thổi bay.
Trong khi đó hiện tại Thắng còn đang yếu nhược, tu vi bị xuống cấp, với cơ thể yếu kém này sao có thể chịu được dư chấn mà viên thiên thạch kia mang lại!
“Giảm tải lực hút!”
Thắng bắt đầu thông qua nguyên anh để điều khiển pháp tắc, trước tiên muốn cản sức rơi của nó thì cần phải giảm lực hút của trái đất.
“Gia tăng lực đẩy!!! Thời không gia trì, trấn!”
Đủ loại thủ đoạn tung ra chỉ để ngăn viên thiên thạch này.
Theo như nguyên lý, viên thiên thạch khi bay vào đây, sẽ chịu bởi lực hút mà tăng cường sức công phá, cho nên Thắng mới lựa chọn làm giảm lực hút của trái đất trước tiên, sau đó mới sử dụng lực đẩy để dội lại viên thiên thạch, làm nó giảm lại tốc độ, sau đó dùng thời không pháp tắc tiến hành gia cố, tạo một lớp lớn không gian ngăn cản cường độ rơi của viên thiên thạch.
Vì hiện tại là thông qua nguyên anh, nhưng chỉ là ngụy pháp tắc nên hiệu quả không được mạnh như chính thống, nhưng như vậy cũng là vừa đủ.
Viên thiên thạch kia sau khi thoát khỏi sức hút của trái đất, nó cũng nhẹ hơn vài phần, tiếp sau đó là sức đẩy từ phía mặt đất dội lên, thành công làm giảm tốc độ của nó xuống, ngọn lửa xung quanh cũng theo đó dập tắt dần, cuối cùng nhờ thời không pháp tắc gia cố mà nó rơi xuống mặt đất không gây ra một thiệt hại gì, Thắng cũng vì thế mà thoát được một kiếp.
Nhưng vì thần hồn bản thân còn yếu, tuy thông qua nguyên anh để thao túng pháp tắc nhưng về cơ bản tinh thần của Thắng vẫn bị tiêu hao, cho nên lúc này một trận mệt mỏi đổ ập xuống Thắng khiến hắn có chút lảo đảo.