Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sáng Thế Chi Chủ

Chương 117: lời khẩn cầu của Hoàng




Chương 117: lời khẩn cầu của Hoàng

“Hoàng này!” Thắng đủng đỉnh ngồi trên lưng Tiểu Thử, hơi quay đầu hướng phía Hoàng kêu gọi.

“Dạ?” Sau những kinh ngạc vừa rồi, hiện tại Hoàng đã bắt đầu quen với nhân sinh quan mới.

Lúc này đang ngồi trên kiệu gỗ, được một lũ hung thú cấp siêu chiến binh cùng binh vương khiêng, hầu hạ hắn đi đường, khiến bản thân rơi vào sự tưởng tượng trong tâm.

Nghĩ đến cảnh bản thân cưỡi một lũ chuột cấp cao, hoành bá xung thiên, hướng bọn trùng tộc cuồng đánh, thật là kích thích nha!

Đang mải thẩm du tinh thần, sung sướng trong vinh quang thì bị Thắng đánh gãy, Hoàng đành phải từ trong ảo tưởng mà tỉnh dậy.

“Ta có chút khó hiểu. Không biết chú mày là người nước nào?”

Thật sự đây là điều Thắng khá bận tâm, vừa nhìn đã biết Hoàng là con lai, từ tên cho đến phong cách đều mang đậm chất người Việt, nhưng không hiểu tại sao tên này lại cứ bô bô tiếng anh, không chịu nói tiếng Việt.

“Em là con lai, bố là người ngoại quốc còn mẹ là người Việt.” Hoàng đưa ánh mắt trong vắt, xanh biếc hướng về phía Thắng trả lời.

Trong lời nói của Hoàng, Thắng vẫn có thể bắt được mạch cảm xúc của thằng bé khi nhắc tới cha mẹ mình.

“Vậy là chú mày sinh ra ở nước ngoài sao?” Thắng lại hướng Hoàng dò hỏi.

“Không, em được sinh ra và lớn lên tại Việt Nam.” Hoàng lại tiếp tục trả lời.



“Ế, thế sao chú mày chỉ nói được tiếng Anh, còn tiếng Việt thì sao?” Thắng thật có chút ngạc nhiên, sinh ra và lớn lên tại Việt Nam mà lại không bặp bẹ được đôi câu tiếng Việt cũng thật khiến Thắng có chút khó hiểu.

Không lẽ cha thằng bé độc tài đến vậy? Dù sinh ra ở nơi đất tổ cũng không cho thằng bé học tiếng bên họ ngoại sao?

“Vâng, em chỉ nói được tiếng Anh. Vì sau chục năm, tất cả nhân loại đều bị tiêu diệt, nhân loại dần mất đi vị thế.

Trong khi đó Việt Nam lại anh dũng, và quyết liệt nhất, mọi người vậy mà đồng lòng chiếm đoạt lại từ bọn Trùng tộc một mảnh đất rộng lớn, sau đó xây dựng một khu căn cứ lớn nhất địa cầu.

Lúc đó các quốc gia, dân tộc khác đều đổ dồn về đây tị nạn. Vì lòng từ bi mà họ đã cho toàn bộ nhân loại còn tồn tại của thế giới này ở nhờ.

Nhưng rồi sau một trăm năm, người ngoại quốc đã âm thầm thâu tóm quyền lực, trở thành chủng tộc đứng đầu bấy giờ.

Để đồng hoá, loại bỏ ngữ pháp Việt Nam, họ chỉ truyền dạy tiếng anh mà thôi, khi đó, chỉ cần ai nói một câu tiếng Việt sẽ bị coi là phản tặc, đem đi hành quyết.

Vì lý do đó, mẹ em mới không dám dạy em tiếng Việt, nhưng... cuối cùng bà vẫn bị bọn chúng đem đi xử tử, bố em cũng vì bảo vệ mẹ em mà ra đi... cũng may lúc đó em còn nhỏ nên chúng không dám s·át h·ại em...”

Nói đến đây, giọng nói Hoàng có chút khựng lại, tuy trên nét mặt y chỉ có sự kiên định của một người đàn ông trung niên, nhưng trong tâm vẫn có chút xúc động cảm giác.

“Nhưng cuối cùng sau đó không lâu, cách mạng lâm thời vẫn lật đổ được lũ ngoại bang đó, giành lại độc lập cho Việt Nam, thành lập Bắc Việt căn cứ! Giúp em trả thù được mối hận năm xưa...” Hoàng có chút phấn khích, hướng Thắng tươi cười, nhưng chỉ dừng lại tại đó, thằng bé lại tiếp tục hạ giọng: “Nhưng vì cách mạng lúc đó đã tổn thất một lượng lớn cao thủ nội gia quyền cùng tân nhân loại, dẫn tới chục năm về sau không đủ lực để ngăn cản bọn trùng tộc!”

“Là vậy sao...” Cuối cùng Thắng cũng hiểu đôi phần về thằng nhóc con trước mặt mình, hiểu tại sao nó lại già trước tuổi và không thể nói được tiếng Việt, quả thực cuộc sống này đối với nó là rất khó khăn.



“Anh sẽ dạy em tiếng Việt chứ?” Hoàng hướng Thắng chờ mong.

Nghe được lời khẩn cầu của Hoàng, Thắng đưa tầm mắt quay lại nhìn thằng nhóc mới mười tám đôi mươi này.

Trong mắt nó lúc này là tràn ngập cầu khẩn, một sự van nài từ tận trong tâm, không phải là một lời nói sáo rỗng, lấy câu chuyện làm quà nhằm chiếm thiện cảm như bao người khác, đây thuần túy là sự trân thành của một con người muốn học được tiếng mẹ đẻ.

Thắng có chút xúc động, liền gật đầu đồng ý: “Được!”

Nghe được lời đồng ý đầy chắc chắn của Thắng, Hoàng bất giác bị một làn gió thổi qua đôi mắt, khiến hắn cảm giác cay cay khoé mi, như sợ Thắng phát hiện, Hoàng quay sang hướng khác đưa tay lên lau vài giọt nước mắt đang chảy ra vì đôi mắt bị cay, không quên hướng Thắng hô lớn: “Em Cảm Ơn!!!”

Thắng thấy vậy chỉ mỉm cười, quay người hướng phía trước nhìn tới.

Hắn thật không hiểu tại sao tên nhóc này lại xúc động đến vậy, chỉ là dạy nói tiếng Việt mà thôi, mà tên này lại vui đến phát khóc.

Thắng sao có thể hiểu được, đây chính là sự tưởng nhớ của một người con trai đối với người mẹ quá cố của mình! Hoàng học tiếng Việt chính là để bản thân luôn cảm giác như được ở gần mẹ mình, và không quên đi cội nguồn gốc Việt.

Cứ vậy, hai người lại im lặng, mỗi người chìm vào trong suy nghĩ riêng của mình.

Thắng lúc này đang tự lên giáo án trong đầu đây.

Con mẹ nó, lỡ mồm đồng ý, giờ nghĩ lại mới thấy sai lầm vãi cả cứt!!!



Nếu như lúc trước thần hồn hắn còn, hắn có thể cắt một sợi thần hồn nhỏ có chứa kiến thức về ngôn ngữ, tiếng Việt cho Hoàng, như vậy thì thằng bé có thể tự động biết chữ, biết nói, giống như Tiểu Thử cũng vậy, Thắng hoàn toàn là dùng cách này để dạy nó nha.

Trong khi đó lúc này thần hồn của hắn đã bị giáng cấp xuống chỉ còn là linh hồn, sao đủ khả năng cắt tách thần hồn truyền tải kiến thức cho Hoàng? Mà bản thân lại không có kinh nghiệm truyền dạy cái gì nha, giờ mới chỉ lên giáo án thôi mà hắn đã đau đầu rồi.

Bắt đầu từ đâu, học từ chỗ nào, Thắng hoàn toàn không biết, lúc này hắn chỉ có thể vò đầu bứt tai, nghiến răng nghiến lợi mà vắt óc suy nghĩ thôi.

Thật sự là hứng khởi nhất thời là hại bản thân về sau a!

Quá trình bắt đầu xuất phát của nhóm người Thắng là từ giữa trưa, cho nên lúc này mặt trời là gay gắt nhất, cái nóng hừng hực khiến cho Thắng và Hoàng vãi cả mồ hôi, đầm đìa như tắm.

Ngồi trên lưng Tiểu Thử, Thắng thoải mái mà ngắm nhìn cảnh vật xung quanh.

Nhìn khung cảnh quen thuộc nơi đây, lại làm Thắng nhớ tới cái thời gian mà bản thân bị cự xà đuổi g·iết.

Xung quanh vẫn vậy, vẫn giữ nguyên được cái không gian thoáng đãng do cự xà gây nên, chỉ là bên dưới bề mặt nhiều hơn loại thảo mộc mới, cây lớn c·hết đi, cây con mọc thế, quả là quy luật tự nhiên, phong phú và khắc nghiệt.

Vì là tốc độ của Tiểu Thử cùng đàn chuột khá nhanh nên chẳng mấy chốc đoàn chuột và hai người đã tiến gần tới đầm nước, chiếc phi thuyền thời gian do Hoàng lái tới vẫn còn nằm tại đó, im lìm không một tiếng động, giống như một cục đá tầm thường nằm bất động giữa đầm nước.

“Anh Thắng đợI em một chút!” Nói rồi Hoàng liền từ chiếc ván gỗ do bọn chuột con đang khiêng nhảy xuống, hướng về phía con tàu đi tới.

“Có chuyện gì sao? Nó chẳng phải đã hết năng lượng rồi à?” Thắng có chút tò mò, cũng nhảy xuống xem tên nhóc này muốn làm gì.

Chỉ thấy Hoàng hướng về một bên khác của con tàu, nơi đó vậy mà có một hộp điện tử cảm ứng, Hoàng bắt đầu đưa ngón tay lên đó ấn loạn.

Một lúc sau, nơi đó tự nhiên mở ra một cánh cửa, Hoàng lấy ra một cái vali lớn hướng Thắng đưa tới.

“Đây là?” Thắng có chút tò mò, mở chiếc vali ra.