Chương 132: Thắng bàn giao
Bị Thắng đánh cho thê thảm, nhưng Dạ Vũ lại không hề có chút phản kháng, bởi hiện tại nàng nghĩ, đây là h·ình p·hạt mà tân thần vương ban cho mình, nên chỉ có niềm nở mà đón nhận.
Dù sao với sức mạnh của cấp sư như Thắng, cũng không thể làm đau được thể xác của một cao thủ cấp hoàng, việc điên cuồng đấm đá chỉ đơn thuần là phát tiết.
Sau một hồi buông xả, cơn tức trong người cũng phát hết ra, Thắng mới dừng tay lại.
“Theo như những gì mà con quái vật này nói, thì chẳng phải hiện tại bản thân lại có thêm một tên cao thủ cấp hoàng hay sao? Tính cả bọn thất tiên bên trong, tuy chỉ là ngụy hoàng nhưng nếu xét ra thì vẫn thuộc hàng ngũ hoàng cấp a, như vậy mình đã có chín tên cấp hoàng!”
Thắng đứng một bên xoa cằm suy nghĩ mông lung, vô thức nhìn về phía Dạ Vũ.
“Mẹ, hình thù tên này cũng thật là quá doạ người đi!” Nhìn cái cơ thể quái dị của Dạ Vũ, Thắng lại bất giác rùng mình.
Quỳ yên thì không sao, nhưng thi thoảng đối phương lại òng ọc ra một búng máu, mùi vị tanh tưởi cũng theo đó phả ra, trông thật là phản cảm, ô uế môi trường.
Thắng nhăn mặt lại hướng phía Dạ Vũ chán ghét: “Ngươi có thể thu hồi cái trạng thái thảm hại này không? Biết biến hình hay không?”
Mẹ nó, cái hình thể kinh dị này mà nhìn nhiều hơn nữa thì chỉ có nhồi máu cơ tim, con mẹ nó quá kinh tởm rồi.
“Đại nhân muốn thần thay đổi hình dạng sao?” Tâm tình còn đang hoang mang Dạ Vũ nghe được Thắng lời nói liền có chút thả xuống.
Nàng nghĩ, tân thần vương hẳn là đã nguôi giận đi, bởi sau trận đánh đấm vừa rồi, trạng thái của thần vương cũng không còn lạnh lùng như trước, trái lại còn hướng nàng đưa ra hỏi thăm, quả thật là có tiến triển tốt.
“Đúng, chính là biến đổi nhân dạng!’ Thắng gật đầu liên tục, hắn thực không muốn nhìn thấy cái hình thái kinh dị của Dạ Vũ thêm một lần nào nữa, thật rất sợ nhân tâm nha.
Theo Thắng phỏng đoán thì bọn quái vật này khi lên cấp hoàng thì sức mạnh và công năng cũng phải hơn xưa, nên việc có thể biến đổi diện mạo chắc cũng phải biết, nếu như không biết thì hắn cũng không ngại gọi Yêu tiên ra, hướng đầu quái vật này truyền thụ công pháp hoá hình.
Lúc đầu là hắn cũng định bụng tiêu diệt đầu quái vật này, nhưng nhìn thấy nó thực sự thành khẩn quy thuận, với lại đầu súc sinh này hiện đang là cấp hoàng đây, nếu thu vào tay thì thế lực của bản thân cũng sẽ mạnh hơn trước, nếu không thu thì quả là ngu như bò.
Bò không ăn cỏ bò ngu, mình không thu nó là mình ngu hơn bò!
Thế cho nên Thắng phải dằn lòng mà vui vẻ tiếp nhận nó, nhưng mà hình thù thật sự là quá con mẹ nó tởm, nên việc đối phương phải thay đổi hình dạng là điều Thắng rất quan tâm.
Không cần đẹp như tiên nữ, chỉ cần bình thường thôi cũng được, dù có thành Trần Đức Bo hắn vẫn vui vẻ hơn là nhìn cái hình dáng kinh dị hiện tại.
Cũng chẳng mất bao lâu, Dạ Vũ đã thay đổi hoàn toàn, lần này nàng biến trở lại nhân dạng, hình dáng của Mai Hương, sức mạnh đang từ cấp hoàng cũng theo đó tụt xuống cấp vương, hẳn là ở trạng thái này, sức mạnh cũng bị kééo xuống.
Quả thực Mai Hương khi còn tại thế, nàng đúng là người phụ nữ đẹp nhất khu căn cứ tị nạn, không những xinh đẹp mà còn gợi cảm đến từng đường cong, khiến bao người trong căn cứ phải trầm mê, dù có là phụ nữ cũng phải say đắm trong đó, và người phụ nữ tuyệt đẹp này hiện đang loã thể trước mặt Thắng.
Với nước da trắng bóc, khuôn mặt tinh xảo, kèm theo chút thánh khiết, cái cổ thon gầy thơm tho, thả xuống chút nữa là đôi bồng đào to lớn, để lộ ra khe rãnh sứ giả nơi mà nhiều anh em muốn tranh nhau đi vào cuồng sát, xuống phía dưới dòng nước, nơi con cua kì cục ngự trị... à nhầm! Thả mắt khỏi khe rãnh sứ giả, Thắng vô thức nuốt một ngụm nước bọt đưa mắt theo đường cong gợi cảm uốn lượn mà nhìn rõ phần bên dưới, đập vào mắt hắn lúc này là một cái hang rồng đang ngự trị, chỉ thiếu mỗi con cua kì cục đi qua lại trước cửa hang mà thôi.
“Thật con mẹ nó đau mắt! Ta cảm thấy mình sắp b·ị đ·au mắt hột....” Thắng sợ hãi quay đi, đưa bàn tay lên che đôi mắt.
Thực sự đây là lần đầu tiên trong đời hắn được chiêm ngưỡng vẻ đẹp của một người phụ nữ, không những thế còn là một cực phẩm giai nhân, chỉ là nghĩ đến cảnh đối phương máu me tung toé, miệng òng ọc ra những mùi hôi tanh, lại khiến chú bé Thắng đang giương cung bạt kiếm liền sợ hãi quay lại vào trong cố thủ.
Vừa rồi khi nhìn cơ thể của Mai Hương, Thắng đã nổi lên ý dâm trong đầu, tà niệm bắt đầu xúc động, sinh lý cơ thể cũng theo đó rục rịch, nhưng may mắn, bản thân hắn là có học qua phật pháp.
Sắc tức thị không, không tức thị sắc. Những cái bản thân mình thấy không phải là thực, chẳng phải đối phương vốn là một con hỗn độn trùng hay sao?
Để kìm hãm lại ý dâm, diệt trừ cái xúc động không tốt này, Thắng liền dùng một cách quán tưởng mà phật tổ đã từng dạy.
Khi ta khởi ý dâm, hãy tìm ra nguyên nhân khởi phát, rồi sau đó nhìn vào cái bản chất mà nhìn nhận.
Một người phụ nữ dù có đẹp như thế nào, sắc sảo ra làm sao, cơ thể nóng bỏng như cực phẩm thì cũng chỉ là một thân xác có sinh lão bệnh tử mà thôi.
Khi ý dâm vừa đến, ta chỉ cần nhìn vào đó và tự nhắc nhở rằng, cái cơ thể mĩ miều đó không sớm thì muộn cũng tàn tạ theo năm tháng, nước da trắng hồng cũng sẽ theo đó mà teo đi, cơ thể sẽ thối rữa khi c·ái c·hết ập đến, vậy có gì phải trầm mê trong cái thứ ảo giác không thật này?
Vừa rồi khi cảm nhận được ý dâm trong thân, Thắng ngay lập tức quán tưởng ý chí, nhớ lại cái hình ảnh kinh dị lúc ban đầu để đè ép tâm ma.
“May mắn, tí thì xao động bản tâm! Tam thiền vẫn chỉ là trong dục giới, vẫn chưa thể thoát được ái dục hay sao?” Thắng khẽ vuốt trên trán vài giọt mồ hôi, sau đó vất về sau cho Dạ Vũ một bộ quần áo, để lại một câu “mặc vào!” rồi sau đó quay người chuẩn bị hướng nơi Bạo Vương rời đi.
Đây là một bộ đồ lông thú do hắn lấy từ trong tiểu thế giới ra, vì hiện tại nền văn minh của các tộc đã phát triển nên trang phục lúc này đều không thiếu, và chúng cũng trông hiện đại hơn rất nhiều.
Quỳ trên mặt đất Dạ Vũ vội nhanh chóng làm theo lời của tân thần vương, mặc chỗ quần áo đó vào.
“Bạo Vương, tên trùng tộc này cùng đệ tử của ngươi chắc chắn từng gặp qua nhau, khi tới đây thấy được Dạ Vũ chắc chắn sẽ gào cái mồm. Ta thì lại lười giải thích, ngươi cứ nhận bản thân đã thu phục được đầu hỗn độn trùng này, như vậy tên nhóc đó mới không nhiều chuyện. Rõ chưa?” Thắng hướng Bạo Vương bàn giao.
Bởi vừa rồi theo lời kể của Dạ Vũ, Hoàng chắc cũng biết thân phận thật của đầu trùng tộc này, hiện tại đã thu nó xuống dưới trướng, tất nhiên phải dẫn nó theo, như vậy Hoàng sẽ tò mò, giải thích cho tên đó thực sự phiền phức, nên Thắng quyết định đổ hết nồi lên đầu Bạo Vương.
Nghe được chủ nhân lời nói, Bạo Vương cũng biết như vậy sẽ bớt cho chủ nhân đau đầu bởi học trò của mình, nên nó liền đồng ý gật đầu: “Vâng!”
“Ngươi cũng phải phối hợp đấy, rõ chưa Dạ Vũ!” Thắng quay sang Dạ Vũ nhìn lại, ánh mắt cũng đã trở lại bình thường như trước.
Những gì Thắng bàn giao cho Bạo Vương, Dạ Vũ đều nghe rõ ràng, dù không biết tại sao tân thần vương lại phải làm vậy nhưng nếu đó là ý chí của người, nàng thực không dám trái lệnh, nếu tiếp tục để tân thần vương tức giận, từ đó mà chối bỏ nàng, thì nàng sẽ bị ngũ lôi oanh tạc, không được siêu sinh a!