Chương 139: tìm được thứ hay ho (3)
Chẳng mất bao lâu, Tiểu Thử đã vác về trước mặt Thắng một đầu khủng long to lớn, hình thù có chút giống với Velociraptor nhưng trên đầu có nhiều hơn mấy cái sừng mọc ngược, nơi tay là những chiếc móng vuốt sắc nhọn dài ngoằng, cùng phần chân có cặp vuốt sắc hung ác.
Vừa nhìn, Thắng liền nhận ra đây là một đầu Utahraptor, một loại khủng long ăn thịt nguy hiểm tại thời cổ đại, và loài này thuộc nhóm ăn tạp, sẵn sàng chiến đấu với các loài khủng long khác, chưa ngán ai bao giờ.
Nhưng đen đủi cho nó, lần này lại gặp phải một đầu âm hiểm chuột lớn, nhân sinh nó trở nên trớ trêu a!
“Đại vương, người nhìn xem con khủng long ta mới bắt về này liệu có đủ để cho bọn kiến chơi hay không?” Tiểu Thử vui thích quẳng Utahraptor ra trước mặt Thắng, phấn khởi chờ mong.
Nhìn con khủng long đau đớn, quằn quại dưới mặt đất hẳn là vừa bị Tiểu Thử đánh cho nhừ xương, không biết tại sao khi nhìn vào đôi mắt long lanh của nó, Thắng lại cảm thấy không đành.
Tâm từ bi của bản thân trồi nên, Thắng nghĩ lại những hành động vừa rồi của mình, cảm thấy bản thân thật sự là tàn nhẫn, chỉ vì chứng minh cho Tiểu Thử thấy mà bản thân đã ra tay sát sinh, hắn bỗng nhiên cảm thấy mình như phạm lỗi vậy, vội hướng Tiểu Thử hô:
“Tiểu Thử, hay là ta thấy thôi đi! Việc này đi quá xa rồi... dù sao bọn chúng cũng là có sinh mệnh, có gia đình, con cái... hay là thả nó đi...”
“Đại vương, nhưng ta mất công đi bắt nó về a!!!” Tiểu Thử có chút không vui, bao công sức tìm kiếm con mồi, mò mãi mới thấy, cuối cùng bắt về rồi lại bị đại vương dở chứng đòi thả, nó thật không hiểu.
Nhìn thấy Tiểu Thử loanh quanh, không muốn thả nó đi ý tứ, Thắng chỉ có thể trừng mắt lớn nhìn!
Kẻ từng học Phật như hắn không thể làm quá nhiều việc ác được, phải luôn đưa tâm hướng thiện, như vậy mới có thiện báo.
Nhất là Tiểu Thử, nó là từ súc sinh tu luyện thành, vì vậy cần phải được rèn cho cái đức quý trọng sinh mạng, không thể làm bừa, cuồng sát linh tinh được, nếu không sau này sẽ trở nên khát máu, khó kiểm soát thú tính.
Thấy đại vương nhà mình quyết tâm như vậy, Tiểu Thử chỉ có thể tiến lại gần đầu khủng long này, cho nó phục dụng một viên phục huyết đan.
Thắng nhìn Tiểu Thử mà mỉm cười, sau đó nói: “Chúng sinh muôn vật đều có linh tính, chúng ta phải biết hoà thuận, chân trọng các sinh mệnh của tất cả chúng sinh...”
“Nào, cùng ta niệm nam mô a Di Đà Phật!” Thắng hướng dẫn Tiểu Thử một câu niệm Phật, sau đó chắp hai tay lại với nhau, người hơi cúi về phía trước.
“Nam mô a Di Đà Phật!!!” Tiểu Thử cũng học theo, chắp tay lại vái.
Thắng gật đầu hài lòng thầm nghĩ: “Trẻ nhỏ dễ dạy!”.
Sau khi dạy dỗ Tiểu Thử, hắn mới tới gần đầu khủng long này, trên người toả ra muôn vàn ánh hào quang thiện chí, đưa tay lên vuốt ve đầu Utahraptor giống như một người mẹ đang hỏi thăm đứa con của mình.
Phập!
Đầu Utahraptor này dùng một tốc độ nhanh chóng ngậm toàn bộ cánh tay của Thắng vào bên trong, cánh tay cứ vậy mà biến mất khỏi tầm mắt khiến Thắng hơi đứng hình, phải đến khi cái cảm giác đau nhức từ cánh tay truyền lên não bộ thì hắn mới kịp tỉnh hồn lại, liền sợ hãi hô lên.
“Aaa, cứu ta aaa, Tiểu Thử aaa!!!”
Thấy vậy, Tiểu Thử đang ủy khuất bên cạnh liền giật mình, vội lấy tốc độ nhanh nhất phóng qua kéo đại vương ra xa.
Phụt.
Cánh tay bị Utahraptor ngậm một nửa nay vì Tiểu Thử kéo đi mà bị đứt làm đôi, máu tươi bắn ra tung toé, phụt ra tùm lum.
Đưa cánh tay đang liên tục phun ra máu tươi tới trước mặt nhìn, Thắng há mồm kêu to: “Aaaaa!”
Tiểu Thử vội lấy ra một viên phục huyết đan, không nói nhiều lời, tận dụng lúc mồm đại vương há aaa thì nó liền tọng luôn hai hạt vào cổ họng Thắng.
May mà há mồm to, vừa khít cho hai viên đan dược trôi xuống dạ dày, nếu không hắn đã vì nghẹn thuốc mà c·hết.
Sau khi phục dụng đan dược, v·ết t·hương cũng nhanh chóng lành lại, Thắng cũng đã hết đau.
“Đại vương mau dùng sinh mệnh pháp tắc a! Nếu chậm thì cánh tay sẽ không mọc lại nha!” Tiểu Thử có chút lo lắng nhìn đại vương, nó thực hoài nghi, có phải do bị cắn đứt một cánh tay nên đại vương mới ngu như vậy?
Không cần Tiểu Thử nói Thắng cũng biết, chỉ là hiện tại đang hướng về tiểu thế giới câu thông để điều động pháp tắc, nên mất chút thời gian.
Sau khi pháp tắc sinh mệnh kích hoạt, liền nhanh chóng hướng cánh tay Thắng đi tới, một cánh tay nhỏ bé bắt đầu sinh trưởng từ v·ết t·hương, nó cũng từ từ mà lớn dần theo thời gian.
“Đứng đực ra đấy làm gì? Mau bắt đầu súc sinh kia lại! Rồi quẳng nó xuống tổ kiến cho ta!!!” Thắng đưa bàn tay nhỏ bé tí teo của mình hướng đầu Utahraptor phía trước chỉ chỏ.
“Nhưng đại vương nói sinh mệnh là đáng quý...” Tiểu Thử có chút không hiểu, đang tính tả lại lời nói ban nãy của đại vương thì thấy đôi mắt trừng lớn, cùng tiếng quát kinh thiên:
“Tao nhổ vào con mẹ nó chó má sinh mệnh, mau đem đầu súc sinh này cho nó thử thế nào là địa ngục trần gian!!! Dám cắn cả ông mày? Mày đúng là ăn con mẹ nó gan hùm gan báo!!!”
Với cánh tay nhỏ bé ngắn ngủn, Thắng vẫn đầy uy phong chỉ thẳng mặt đầu súc sinh đã cắn mình, ánh mắt lúc này cũng đã phun ra lửa.
Nhìn đại vương nhà mình hung ác như vậy, Tiểu Thử có chút sợ hãi, vội vàng hướng đầu Utahraptor này phóng đi, đánh cho nó nằm liệt xuống đất.
Nghĩ tới viên thuốc vừa cho đầu hung thú này ăn, Tiểu Thử thấy mà tiếc, biết vậy mặc kệ đại vương, quẳng nó xuống tổ kiến cho rồi.
Ầm ầm.
Hàng loạt tiếng vang trầm thấp vang ra từ phía sau, nơi tổ kiến toạ lạc, đang phát ra những tiếng động to lớn.
Tò mò không biết là gì, Tiểu Thử liền quay đầu lại nhìn.
Làm nó kinh hãi là đại vương nhà nó đang điên cuồng dùng một cái thuổng lớn hướng phía tổ kiến ra sức đào bới, trong miệng thi thoảng còn thả ra vài câu chửi tục, tuy có chút bé nhưng Tiểu Thử vẫn là nghe rõ ràng.
“Bố đào mả cha nhà mày, bố cho mày biết thế nào là địa ngục trần gian, cho mày cảm nhận từng li từng tí một bị kiến cắn, cho mày sống không bằng c·hết! Gần c·hết thì lại cho ăn dược hoàn, tiên sư con mẹ mày nữa... khặc khặc...”
Nghe được bị kiến cắn từng li từng tí một của Thắng, Tiểu Thử lại nhớ lại đến bọn kiến này cắn xé cái xác to lớn kia, bỗng dưng bất giác rùng mình một cái, điều đáng sợ nhất chính là ở chỗ khi đối phương gần c·hết lại tiếp tục cho dùng đan dược, đây mới là hành động thực ác ôn nha! Nó thật không ngờ đại vương nhà mình lại ác độc đến vậy!
Nó chỉ là tính cho đầu khủng long này chịu dằn vặt một lần thôi, nhưng đại vương nhà nó muốn dằn vặt đối phương nhiều lần a! Thật sự đáng sợ!!!
“Mau mang đầu súc sinh đó qua đây!” Thắng nhảy ra khỏi cửa hang, hướng Tiểu Thử hô lớn.
Thấy được đại vương kêu gọi, Tiểu Thử liền vác theo cái cơ thể đang bị trọng thương của Utahraptor đi tới.
Lúc này nơi cửa hang vì bị tàn phá mà kinh động đến một lượng lớn kiến lính cùng kiến chỉ huy xuất hiện, bọn chúng lít nha lít nhít bỏ ra khỏi tổ trông thật đáng sợ, tính sơ sơ cũng phải hơn trăm đầu chỉ huy đi ra.
“Vất đầu súc sinh này vào trong!!!” Thắng hướng Tiểu Thử lớn tiếng, ánh mắt tràn đầy giận dữ bên trong.
Nghe theo lời của đại vương, Tiểu Thử liền quẳng đầu khủng long này xuống cửa hang lũ kiến.
Khi cả cái cơ thể to lớn này đập vào tổ kiến, bọn kiến hung ác liền xác định đây là kẻ địch mà điên cuồng t·ấn c·ông, làm cho đầu Utahraptor đau đớn không thôi.