Chương 141: Cự Ngạc
Một cú chém dọc của đao khí được gia trì từ pháp tắc hệ phong, kết hợp với tốc độ cực nhanh của Tiểu Thử, làm cho loại kĩ xảo cơ bản này trở thành một chiêu nhất kích tất sát, bá đạo thực sự.
Nhìn thấy hiệu quả của đòn đánh, trong đầu Thắng lúc bấy giờ dấy lên nhiều loại ý tưởng muốn thử nghiệm.
Nhưng cái đó coi như để sau, hiện tại cần phải xử lý cái xác, xoa dịu cơn đói bụng cái đã.
Thu!
Thắng phất tay, đưa toàn bộ cái xác to lớn của đầu Giganotosaurus này vào trong tiểu thế giới, sau đó mới vỗ lên mình Tiểu Thử, ý bảo tiếp tục đi tìm kiếm con mồi.
Tâm linh tương thông, không cần đại vương phải nhắc nhở nhiều, Tiểu Thử liền hướng về một phương khác phóng đi, tốc độ nhanh chóng, chẳng mấy chốc đã xuất hiện tại một hồ nước lớn, mặt hồ trong vắt, có thể ẩn ẩn nhìn thấy đám cỏ rong rêu đang đung đưa tại bên trong.
Xung quanh hồ nước là những bụi cây cỏ xum xuê tươi mát, thi thoảng lại bắt gặp một đàn hung thú nhỏ bé đi lại kiếm thức ăn cùng uống chút nước, nhìn thật là bình dị lên thơ.
Thắng còn đang không hiểu Tiểu Thử tới đây làm gì, mới săn được có một đầu khủng long, chưa đủ hai người ăn, sao đã tới đây xử lý cái xác rồi!
Nhưng khi hắn còn đang khó hiểu thì nơi hồ nước tươi mát đẹp đẽ kia liền vang lên một tiếng “Ầm!” đầy mạnh mẽ và uy lực, từ trong hồ nước lao ra một đầu cự ngạc to lớn, nó há miệng táp xuống lũ hung thú nhỏ đang lởn vởn gần hồ.
Lúc này Thắng mới ngờ ngợ đoán ra, thì ra Tiểu Thử là nhắm đến đầu cự ngạc này, muốn chọn đối phương làm thức ăn, thảo nào...
Khi thấy đối phương thoát khỏi mặt nước hướng lũ sinh vật nhỏ bé táp tới, Tiểu Thử cũng liền nhanh chóng sử dụng thiểm quang thuật hướng nơi cổ cự ngạc phóng đi, ngồi trên lưng nó Thắng cũng không hề nhàn rỗi, tiếp tục công việc ra đòn hạ sát.
Nếu vẫn ở trạng thái bình thường, thì chắc chắn Thắng sẽ khó mà đánh được những chiêu thức này lên người đối phương nhất là bọn quái vật từ cấp quân trở nên, nhưng vì có Tiểu Thử bù đắp tốc độ, sự kết hợp của cả hai tạo lên một chiêu thức nhất kích tất sát bá đạo, khó ai đồng cấp với Tiểu Thử có thể phòng bị được.
Nói gì thì nói, cũng là nhờ có bộ đồ từ tương lai này, giúp Thắng hoàn toàn loại bỏ áp lực từ không khí, dù không vận dụng pháp tắc, hắn vẫn có thể an ổn trên thân thể Tiểu Thử mà không bị bay ra, nhờ vậy mà chiêu thức tất sát của cả hai mới đạt hiệu quả cao được.
Đầu cự ngạc này toả ra cấp vương sơ kì, tuy yếu hơn Tiểu Thử một cấp nhưng nếu so về sức chiến đấu thì nó mạnh hơn con chuột này rất nhiều, cả về sức mạnh lẫn thân thể, chỉ là Tiểu Thử có thể chạy nhanh hơn mà thôi.
Nếu đổi lại bình thường chắc chắn con chuột này sẽ không đi săn một đầu hung thú cùng cấp, bởi với thể trạng cũng như sức t·ấn c·ông của nó, gặp đồng cấp là không có quả ngọt để ăn, chỉ có thể dùng tốc độ mà bỏ chạy.
Nhưng hiện tại nó có đại vương thay thế khoản công kích, nên nó rất tự tin có thể kích sát đầu cự ngạc, cảm tưởng như Thắng lúc này chính là một thanh thần binh lợi khí, còn Tiểu Thử là một hiệp sĩ sở hữu một thanh thần binh trong tay.
Đao khí vừa ra, cuồng phong rít gào, sự sắc bén cứ vậy mà xé tan không khí xung quanh, tốc độ thực nhanh tiến tới con cá sấu to lớn này...
Tưởng chừng như sắp thành công chém g·iết thì đầu cự ngạc này liền lấy một tư thế khó mà tin nổi, nó vặn vẹo người, vừa hay tránh thoát đao khí của Thắng chém tới.
Tuy đã thành công tránh né nhưng phía sau lưng của nó, nơi bề mặt da dày cộp đó vẫn xuất hiện một vết chém khá sâu, máu từ trong đó cũng đang dần lan tràn ra.
Tủm!
Thân thể cự ngạc rơi vào trong hồ, nước bắn lên tung toé, trên mặt hồ cũng dần xuất hiện vài đoàn máu tươi, bắt đầu loang lổ ra mặt hồ.
Nhìn thấy đôi phương đã tiến vào trong hồ nước, Thắng cùng Tiểu Thử cũng không vội rời đi, mà ẩn nấp tại trong bụi cỏ gần đó.
Nhưng chờ mãi vẫn không thấy đầu cự ngạc này ngoi lên, bản thân thì đã bị muỗi đốt đến sưng tấy, bụng thì cũng đánh lên vài tiếng ùng ục, thấy chờ đợi như vậy không ăn thua, Thắng đành hướng Tiểu Thử vỗ vỗ.
“Thôi, chúng ta đi kiếm con mồi khác! Nó chui xuống đáy nước rồi, khó mà bắt lên được!”
Thấy đại vương nói có lý, Tiểu Thử liền gật đầu, sau đó quay người cùng Thắng rời đi, để lại phía sau là hồ nước đang dần nhiễm đỏ.
Tại trong đáy hồ nước lúc này, có một thân ảnh cự đại đang im lìm tại một góc, v·ết t·hương trên lưng vẫn đang liên tục trào ra những dòng máu tươi, hoà vào dòng nước hướng lên mặt hồ mà nổi bồng bềnh.
“Khốn kh·iếp, tên sinh vật nhỏ bé này năm lần bảy lượt dẫn theo mấy tên hung ác muốn á·m s·át ta! Giờ ông đây cứ ẩn mình dưới này, xem bắt ta kiểu gì!!!” Cự Ngạc chịu cơn đau nhức từ phía sau lưng, nằm im lìm trong đầm nước.
Nó không phải đầu cá sấu nào xa lạ, nó chính là con cự ngạc đã từng bị Thắng hại cho thảm hại từ hai lần về trước.
Lần đầu thì bị một đầu cự xà tiến tới cuồng đánh, sau sợ hãi mà bỏ lại lãnh thổ, rời đi nơi ở, tìm kiếm vùng đất mới, thành công tìm được một đầm nước để mà an phận, cuối cùng lại bị tên sinh vật này dẫn theo một đầu bạo long, đánh cho thấy cha thấy mẹ, lại tiếp tục bỏ lại địa bàn thứ hai.
Sau bao ngày tháng rong ruổi tại phía tây, cuối cùng nó cũng tìm được cho mình một đầm nước, nơi đây phong cảnh hữu tình, sinh vật đa dạng dồi dào thế nên thức ăn của nó khá là phong phú, gần như là nó không phải lo nghĩ đến vấn đề kiếm ăn, bởi chỉ cần hơi ngoi lên mặt nước là con mồi đã tự nguyện tới gần.
Thế nên trong suốt một năm, giựa vào linh trí cùng nguồn thức ăn dồi dào này, Cự Ngạc đã thành công tấn cấp đến cảnh giới vương sơ kì.
Tưởng rằng sẽ lại tiếp tục an phận thủ thường, thì tên nhân loại khi trước lại xuất hiện tại đây, t·ấn c·ông nó, làm nó trọng thương.
Nếu không phải bản thân thức tỉnh hai loại thiên phú, kịp thời phát giác nguy hiểm, thì chắc có khi giờ này cơ thể đã lạnh ngắt.
Tuy nó không biết hai loại thiên phú này là cái gì, nhưng nó biết đây chính là thứ đã đưa nó từ một đầu cá sấu bình thường, tiến hoá thành một đầu mãnh thú.
Hai loại thiên phú này được gọi là hơi thở cùng sợ hãi.
Hơi thở giúp nó kiểm soát được lượng khí trong cơ thể, giúp tăng khả năng ẩn mình trong làn nước, không những vậy, thiên phú này còn có khả năng cảm nhận hơi thở của kẻ khác, cũng nhờ có loại thiên phú này mà nó đã nhận ra được người tới là Thắng.
Còn loại thứ hai là sợ hãi, loại này không làm đối phương sợ hãi mà là làm cho bản thân cảm nhận được sợ hãi, khi có nguy hiểm rình rập, cơ thể nó sẽ tiến vào trạng thái hoảng sợ cực độ mà tự phản ứng trước một giây, chính vì thế khi Tiểu Thử cùng Thắng vừa lao ra t·ấn c·ông, cơ thể của Cự Ngạc liền tự động làm ra phản ứng, vặn người, thành công tránh thoát một kích của Thắng và Tiểu Thử, từ đấy kiếm về một cái mạng nhỏ.
Hiện tại nó thật sự là sợ hãi, không dám tùy tiện ngoi lên, bởi trong nước vẫn có không khí lưu động, Cự Ngạc có thể thông qua những luồng không khí nhỏ bé trong nước này mà cảm nhận được hơi thở của Thắng cùng Tiểu Thử, nó phát hiện cả hai vẫn đang ẩn nấp trong bụi cây đây.
Phải đến khi hơi thở của hai kẻ này dần biến mất, nó mới coi như là thở phào nhẹ nhõm, vỗ nhẹ cái lồng ngực nhỏ bé của mình.
*p/s: đề cử, đánh giá, tương tác cmt các thứ sẽ giúp cho tại hạ có thêm tinh thần viết truyện, mong các đạo hữu cho tại hạ một phiếu đánh giá nếu thấy OK ạ!!! xin chân thành cảm ơn!