Chương 144: Rời đi hồ nước
Khi Nguyên Anh liên hệ với Thắng, không những để truyền về hai loại công pháp mà còn đưa tới một thông tin khá thú vị.
Đó là khi Thắng đưa tới thế giới này hai nền văn minh Tinh linh và Thú nhân, phương thế giới này vậy mà bắt đầu thay đổi, xuất hiện một số đầu pháp tắc mới lạ.
Không chỉ thế, chúng cũng đang theo quá trình phát triển của hai tộc này mà sản sinh ra các pháp tắc mà trước đây trái đất không hề có.
Ví dụ như pháp tắc ma pháp, pháp tắc khoa học, pháp tắc biến đổi....
Nói chung là những nguỵ pháp tắc mà nhóm sinh vật này đốn ngộ từ trong tiểu thế giới, ra phía ngoài này lại có thể đưa nó đến trạng thái hoàn chỉnh, không những đưa bản thân đến gần với đốn ngộ, mà còn vô thức xây dựng nên một thế giới đa màu sắc.
Theo như lời của Nguyên Anh, Thắng biết thế giới này chỉ có 3000 pháp tắc lớn nhỏ, pháp tắc có được sinh ra hay không là nằm ở khả năng khai phá của các sinh vật, như vậy nó sẽ từng bước thúc đẩy sự phát triển cũng như nhanh chóng hướng mới mẻ, tôi giúp anh hoàn thiện chúng và đưa vào hệ thống bên trong, anh giúp tôi nâng cấp, tôi giúp anh lớn mạnh.
Nghe được Nguyên Anh lời nói, Thắng nghĩ ngay rằng.
Nếu cơ bản trái đất chỉ có 3000 pháp tắc, thì sau khi bản thân đến tương lại, gặp lại Nguyên Anh thì hắn cũng chẳng được bao nhiêu pháp tắc, bởi 64 triệu năm về sau con người mới xuất hiện, nền văn minh khi đó còn chưa phát triển, phải mấy nghìn năm nữa mọi thứ mới theo hướng biến động a!
Nhưng nếu lúc này bản thân thả ra các nền văn minh có sẵn trong tiểu thế giới, trải qua hàng triệu năm lịch sử, bọn chúng chắc chắn sẽ phát triển nền văn minh đến mức cực đại, đến khi đó bản thân chỉ cần búng tay một cái là có hàng triệu pháp tắc trong người.
Một ý tưởng hợp lý để thực hiện!
Nếu thế hắn cần phải đi khắp nơi trên toàn thế giới ban phát dân chủ mới được.
Lên được ý tưởng, Thắng liền quyết định ngay sáng ngày mai, cùng Tiểu Thử đi hướng phía tây, tìm những vùng đất phù hợp để thả ra mấy nền văn minh còn lại của mình.
Hiện tại trời cũng đã tối, cứ tạm thời nghỉ ngơi cái đã.
Thắng nằm cạnh Tiểu Thử, cả hai cứ vậy chìm vào trong những mộng tưởng riêng.
...
Thời gian trôi qua cũng thật là nhanh chóng, chẳng mấy chốc bầu trời đầy sao đã thay thế bằng một bầu trời xanh biếc.
Lúc này Thắng và Tiểu Thử cũng đã dùng xong bữa sáng, cả hai đang chuẩn bị lục đục lên đường.
“Tiểu Thử, mau biến về bản thể a!” Thắng ngoáy ngoáy mũi, đôi mắt y cứ vậy mà nhìn chằm chằm về phía Tiểu Thử.
“Sao ạ? Chẳng phải đại vương nói ta nên ở nhân dạng hay sao?” Tiểu Thử có chút không vui, rõ ràng người muốn nó biến thành dạng này chính là đại vương a, hiện tại lại bắt biến về bản thể, nó không làm nha!
“Ngươi có biến hay không?” Thắng búng một cục cứt mũi về phía Tiểu Thử hô lớn.
“Tiểu Thử quên mất cách biến trở về bản thể rồi!” Tiểu Thử rất là kiên quyết, hướng Thắng trả lời.
“A, là vậy sao? Vậy để ta gọi Yêu tiên ra quay lại dạy ngươi cách biến lại về mới được...” Thắng gật gù, hướng về phía bên cạnh giả bộ phất tay.
Bùm.
Chỉ thấy bùm một cái, Tiểu Thử đang từ nhân dạng liền biến thành một đầu chuột lớn, khuôn mặt bỉ ổi hướng Thắng cười khằng khặc nói: “Đại vương a! Xin mời, xin mời leo lên lưng tiểu nhân để cảm nhận chỗ ngồi ấm đít...”
Nó là rất sợ người phụ nữ kia nha, khi Thắng vừa nhắc đến Yêu tiên, nó liền nhớ ngay tới cái đêm bị h·ành h·ạ t·ra t·ấn, thực hôm đó cảm giác không còn muốn sống nữa, nếu không phải tâm trí kiên định, chuột cái còn chưa chơi hết thì nó đã hẹo vì đau rồi.
Ý tưởng cưới một trăm cô vợ, mở một dàn hậu cung nữ thử còn chưa hoàn thành đây, c·hết sớm làm nó không cam tâm.
Hiện tại đại vương nhà nó lại muốn gọi ả phù thủy kia ra, thật khiến nó kinh hãi tâm chuột nha!
Vậy nên chỉ có thể nhanh chóng biến về dạng người, nịnh nọt đại vương, dù đại vương có chút khốn nạn, nhưng ít ra còn có chút nhân tính, còn con ả tối hôm đó, hoàn toàn là ác tâm.
Thấy Tiểu Thử trở mặt 180 độ như vậy, Thắng cũng không mấy làm lạ, con hàng này hắn là biết tới, dù có thể hiện ra bản tính kiên quyết như nào nhưng vẫn thuộc dạng s·ợ c·hết nha.
Nhất là Yêu tiên sau đêm hôm đó đã để lại cho Tiểu Thử một hạt giống sợ hãi. Để mà nói thì... không chỉ mỗi Tiểu Thử kinh hãi, mà đến cả hắn cũng thấy hơi sợ tên nữ đệ tử này.
Phải tận mắt chứng kiến cô nàng bẻ khớp, rút xương mới thấy được sự kinh khủng, đáng sợ.
Thắng nhảy lên lưng Tiểu Thử, bắt đầu cùng Tiểu Thử ra khỏi hồ nước, bắt đầu một cuộc hành trình.
Lần này không còn đơn thuần là đi chơi nghịch ngợm như trước, mà thay vào đó là tìm kiếm những toạ độ phù hợp để hắn thả ra ba nền văn minh còn lại.
Thắng là tính thả nền văn minh Thủy tộc tại vùng biển phía đông, nhưng vì hiện tại đã đi về hướng tây rồi, giờ mà chuyển hướng quay về cũng khá tốn thời gian, cho nên hắn quyết định sẽ tiếp tục hướng tây mà đi.
Nhân tiện tìm một cái hang ngầm nào đó, có thể chui vào lõi trái đất thì càng tốt, Thắng tính sẽ sáng tạo quỷ giới tại đó.
Còn tiên tộc của Yêu tiên thì khỏi phải nói, bọn này tốt nhất là vứt ra xa mấy nền văn minh còn lại càng xa càng tốt, sợ quá gần sẽ gây lên nhiều t·ranh c·hấp, bọn này vốn bản tính tham lam, khó bề yên phận.
Thắng còn sợ đưa tộc này ra sẽ gây ra một trận t·hảm s·át với lũ khủng long đây, nhưng chợt nhớ ra rằng kỉ nguyên hiện tại mà hắn đang sống là kỉ nguyên có lượng lớn sinh vật bị tuyệt chủng bởi thiên thạch, cho nên việc bọn khủng long này bị tuyệt chủng cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, nên việc thả bọn tiên tộc này ra Thắng vẫn tính làm.
Cả hai cứ vậy mà rời đi, trả lại sự yên ắng cho hồ nước như lúc ban đầu.
Đợi hai bóng người ngày càng đi xa, không còn chút hơi thở nào quanh đây, Cự Ngạc mới từ từ ngoi cái đầu cá sấu lên.
Nơi khoé mắt nó vậy mà bất giác rơi ra một giọt lệ, nó thực đang khóc.
Nó khóc không phải vì cái gì khác, mà khóc vì nhóm người hung ác này cuối cùng cũng đã đi, vì để lẩn trốn bọn người tàn ác này, nó đã đắm mình trong đáy nước hơn hai ngày, nếu không phải bản thân có thiên phú hơi thở, thì có khi đã c·hết đ·uối rồi!
Tuy đã qua khỏi được kiếp nạn lần này, nhưng vì ở dưới nước quá lâu, nên mấy ngày nay nó là hoàn toàn nhịn đói, khiến cho cơ thể nó lúc này gầy đến trơ xương, cái hình thể to lớn, hùng dũng lúc nào nay đã bị teo lại như một con cá mắm, nhưng không sao, dù sao tên hung ác kia cũng đã đi rồi, hiện tại nó đã có thể thoải mái ra ngoài, không cần phải hoảng sợ nữa.
“Ông trời! Tiểu Ngạc hôm nay sẽ cúng cho ngài vài đầu hung thú để tạ ơn!” Cự Ngạc hướng thương khung ngước mắt, khuôn mặt dài ngoằng lộ ra nhân tính, hướng thượng thiên chắp tay mà vái.
Nhìn lũ hung thú bé nhỏ đang quanh quẩn gần hồ nước, bụng của Cự Ngạc réo lên vài cái ùng ục, không nhịn được, Cự Ngạc liền nhanh chóng hướng lũ chúng nó vồ qua, đưa hết toàn bộ vào trong bụng, lấp đầy khoảng trống.
Sau hai ngày vừa rồi, bây giờ nó mới cảm nhận được thế nào là tân sinh.