Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sáng Thế Chi Chủ

Chương 15: Ngư ông đắc lợi




Chương 15: Ngư ông đắc lợi

Sử dụng ý niệm để quán thân, đưa tinh thần xuống nội tạng để xem xét, cảm nhận được v·ết t·hương cũng không quá nặng, Thắng mới nhẹ nhõm thả lỏng.

Thay vì sử dụng Huyết Mệnh công để chữa thương, Thắng quyết định dùng cách chữa cơ bản nhất của tu tiên đó là sử dụng năng lượng của linh khí mà gia trì v·ết t·hương, kích thích tế bào sinh trưởng, như vậy vừa ổn định lại không mất máu.

Bắt đầu đưa khí từ ngoài thân vào trong, đi qua bách hội xuống mạch đốc tụ tại đan điền chuyển hoá thành linh lực điều lên nhâm mạch, đi vào v·ết t·hương.

Dưới sự bao bọc của linh lực, v·ết t·hương lấy tốc độ nhanh chóng mà lành lại.

Sau khi thương thế đã ổn định, Thắng mới đứng dậy lấy từ trong balo một cây nhân sâm mà hôm trước hắn thu được,củ nhân sâm to bàng bắp tay, trắng phóc, toả ra dược vị ngào ngạt.

Há mồm cắn một miếng lớn, rồi cất chỗ còn lại vào balo, nhìn hình trạng của củ chắc dược lực rất nhiều nên Thắng lựa chọn phục dụng một phần năm để tránh bị phản vệ, nhân sâm mà, dùng quá liều lượng cũng không tốt.

Đưa thân vào thế tấn, bắt đầu bài động khí công quen thuộc, miếng nhân sâm Thắng ăn khi nãy cũng bắt đầu chuyển hoá thành dược lực lan tỏa toàn thân.

Cơ thể Thắng hừng hực nóng lên, những luồng khí xung quanh cũng điên cuồng vọt tới, các linh lực trong thân cuồn cuộn du tẩu, kinh mạch theo đó mà dần dần mạnh lên.Chúng di chuyển vô thức, nhưng vẫn theo một quy trình nhất định.

Các kinh mạch còn đang bế tắc trong thân cũng theo sự công phá của linh lực mà liên tục được khai mở, kinh mạch không chịu được sự cuồn cuộn từ đó mà bắt đầu xuất hiện v·ết t·hương, nhưng cùng lúc đó dược liệu từ củ nhân sâm theo dòng chảy mà bổi bổ vào giúp các kinh mạch vừa xuất hiện vết nứt đã kịp thời lành lại.

Nhờ đó mà kinh mạch trong thân của Thắng đang ngày một lớn hơn, dẻo dai hơn trong từng phút, từng giây.



Cứ như vậy, linh lực cùng dược liệu liên tục di chuyển khắp toàn thân, hết vòng chu thiên này lại đến vòng chu thiên khác, cho đến khi dược liệu trong thân tán đi thì thôi.

...

“ầm ầm”

Tiếng vang to lớn từ bên dưới đánh thức Thắng, lúc này quá trình tu luyện động công cũng xong.

Kiểm tra thân thể, Thắng thấy bản thân đã đột phá, từ luyện khí thất trọng đỉnh phong giờ đã thành công lên đến cửu trọng sơ kỳ.

Làm hắn sung sướng thầm nghĩ: “mới một miếng mà đã tốt như vậy, nếu phục dụng cả củ chẳng phải ta sẽ thành công đột phá trúc cơ hay sao? Khoảng cách tu luyện Tạo Giới pháp không còn xa nữa.”

Thắng phấn khích chờ mong, đưa bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi nắm chặt.

“ầm ầm”

Lại tiếng vang to lớn từ bên dưới vang lên làm Thắng vội định thần mà nhìn xuống dưới.

“thật cmn đáng sợ!” phía trên cây, Thắng kinh hãi mà nhìn xuống, thấy con khủng long bạo chúa ngã ra sõng soài, một bên là thân thể to lớn của con cự xà đang nằm bất động tại đấy.

“c·hết hết rồi sao...” còn chưa nói xong, Thắng liền thấy con cự xà đang nằm im thì lay động thân hình, cái đầu to lớn ngẩng lên, cả người be bét máu.



Nó từ từ tiến lại gần nơi con Tyrannosaurus đang nằm bất động mà há mồm to ra bắt đầu nuốt vào, cả cái cơ thể to lớn của Tyrannosaurus làm nó khó khăn trong việc cắn nuốt, nhưng sau khi điều chỉnh tư thế, nó bắt đầu nuốt vào dễ dàng hơn.

Nhìn cái thân xác của con khủng long bạo chúa làm Thắng tiếc nuối không thôi, nếu sử dụng nó làm thành xác kí sinh cho quỷ trùng thì chẳng phải bản thân sẽ có một cận vệ tuyệt vời hay sao.

Nhưng giờ nó đã trở thành thức ăn của một con rắn khổng lồ, muốn có được xác Tyrannosaurus thì chỉ có một cách đó là nhảy xuống g·iết c·hết con cự xà kia thì may ra.

Nhìn cơ thể tàn tạ của cự xà, cùng với việc đang nuốt chửng cái xác một cách khó khăn, ánh mắt Thắng híp lại.

“nhìn thương thế khá là nặng, với lại khi ăn một thứ gì đó to lớn hơn cơ thể mình, loài rắn sẽ gặp bất lợi trong việc phòng thân, nếu bây giờ mình không hành động, thì còn chờ đến khi nào? Trong hoạ ắt có phúc, nếu không vào hang cọp sao bắt được cọp con!”

Sau khi tự nhủ, Thắng quyết định sẽ thử vận may của bản thân xem sao.

Nhưng trước hết cần phải chuẩn bị v·ũ k·hí, mọi thứ không nên quá vội vàng, chờ con cự xà kia nuốt được phần lớn cái xác thì lúc đó bản thân ra tay cũng không muộn.

Kéo cái xác kim giác ngô công lại gần, kiểm tra lại những thứ mà bản thân hiện tại có thể sử dụng, sau khi xác định được những thứ cần thiết Thắng mới bắt đầu bổ xẻ.

Dựa vào kí ức tiền kiếp, Thắng dễ dàng mà tách rời các bộ phận, giáp xác được cắt bỏ khỏi lớp thịt hoàn toàn, không gây chút tổn hại. Đống đốt chân thì được tách ra một cách khéo léo, nói chung là khá hoàn mỹ khiến Thắng cũng phải tự đắc hài lòng, dù biết có một phần yếu tố từ Dạ Minh nhưng ít nhiều đây cũng là tác phẩm hắn tự đích thân làm, không tự hào sao được.



Để gọn các bộ phận riêng biệt mỗi thứ một bên, Thắng có tổng cộng cho mình là ba mươi hai cái đốt chân, tám miếng vảy cứng mặt trên cùng tám miếng vảy mỏng mặt dưới với một đống nội tạng gồm tim, gan, phèo phổi...

Nhìn cái đống đốt chân đang để bên cạnh, Thắng quyết định gia công chúng trước, ý định làm lên những cây thương sắc nhọn có sức xuyên phá, tẩm tí độc vật lên nữa là chuẩn chỉ.

Vì các đốt chân đã được tách thịt nên phía bên trong khá là rỗng, vừa đủ đút một khúc gỗ vào, Thắng quyết định lấy tạm một khúc gỗ tươi trên chạc cây để sử dụng.

“ngon, vừa khít.”

Thắng nhẹ nhàng mà cầm nó trên tay, thân gỗ rắn chắc mộc mạc cho một cảm giác rất đầm, đầu thương là đốt chân rết sắc nhọn loé ra ánh kim cùng với các lớp gai nhỏ bé mọc ngược trông đầy sức sát thương.

Từ trong đống lục phủ ngũ tạng của con rết, Thắng lấy ra một bọc da nhỏ màu đen, chỉ thấy hắn tiến lại gần chiếc balo từ trong lấy ra một túi nhựa trong suốt, loại chuyên đựng điện thoại, thứ này hắn cầm theo để đề phòng khi ở môi trường ẩm ướt vẫn có thể sử dụng.

Thắng mở miệng túi, vất cái bọc đen thùi đó vào trong rồi lấy sức mà bóp, được một hồi cái thứ đó chuyển sang trạng thái nhão nhẹt, ươn ướt, còn chưa dừng tại đó, hắn tiếp tục san cái thứ nước đó sang một cái túi lương khô trống không, đưa tay lấy từ trong túi một trái cây màu đỏ.

Đóng chặt túi nhựa rồi cất đi, Thắng thả trái màu đỏ đó vào phần đã được san ra khi nãy mà tiếp tục bóp, sau khi cảm giác đã đủ, hắn mới dừng lại, lấy cây giáo ra mà bôi chúng lên.

“từ giờ, tao sẽ gọi mày là độc giác thương.” Thắng thích thú mà nhìn cây thương có tẩm độc đang nằm trong tay, cảm giác có v·ũ k·hí khiến Thắng tăng phần chiến ý.

“tiếp theo là bọn mày.” Đưa mắt nhìn sang mấy tấm giáp xác, Thắng tiếp tục tiến vào gia công.

Lúc này, bên dưới cự xà đã thành công nuốt sống toàn bộ cơ thể của bạo chúa, nó liên tục lay động để thức ăn có thể tiến sâu vào trong.

Các v·ết t·hương cũng là một phần khiến nó thả chậm tốc độ cắn nuốt, mỗi lần cái xác đi qua là cơ thể cự xà sẽ dãn ra để có thể dễ dàng tiếp nhận kích thước của con mồi, nhưng cũng vì thế mà vô tình tác động đến v·ết t·hương, làm nó đau đớn mà liên tục dừng lại.

Còn đang vật lộn với đống thức ăn khó nuốt thì một ngọn giáo không biết từ đâu lao tới, ghim tại cự xà trên thân, với cơ thể to lớn chắc chắn sẽ không để ý đến một ngọn giáo cỏn con này nhưng khổ nỗi trên đầu ngọn giáo có tẩm độc dược, mà loại độc này nó không ngấm vào rồi g·iết từ bên trong như bao loại khác, trái lại khi gặp máu, nó sẽ bùng lên mà thiêu đốt, khiến vật chủ b·ị đ·au rát không thôi.

Thắng cầm trên tay một cái khiên nhỏ, lớn tầm hai mươi phân, nó được chế tạo từ giáp xác của kim giác ngô công, vì là thời gian không đủ nhiều để gia công hoa mỹ nên là Thắng đã sử dụng các sợi dây thừng tự chế ban đầu, buộc nhiều lớp vào tấm khiên vừa cho bản thân có chỗ cầm lại có một lớp cọ ngoài khiên, sử dụng để chống va đập thì còn được chứ dùng để chống đao kiếm thì không ăn thua.