Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sáng Thế Chi Chủ

Chương 202: Dòng chảy lịch sử (1)




Chương 202: Dòng chảy lịch sử (1)

Thời gian là không đợi người, cứ vậy đã một tháng trôi qua.

Thắng, Tiểu Thử cùng Cốt Toại đã trải qua một cuộc hành trình dài, vượt qua những địa hình đồi núi nhấp nhô, vượt sông vượt gió mà đi về đây, nơi hắn đặt chân đến đầu tiên, cũng là nơi đưa hắn xuống đáy xã hội rồi leo tót l·ên đ·ỉnh nhân sinh.

Nhìn thành phố oai nghiêm hùng dũng, khí thế trùng trùng phả vào mặt khiến Thắng có chút tâm sinh tự hào.

Nếu hàng triệu năm về sau, các nhà khoa học tìm được tàn tích lịch sử, chứng minh thời cổ đại là có nền văn minh tiên tiến vượt bậc thì hắn thực không dám nói dối, mà sẽ hướng thiên hạ thổ lộ bí mật trong lòng.

Sao? Thấy được chứ? Nền văn minh này là do ta sáng tạo ra, các ngươi còn không mau hướng thần minh cúi đầu, thành khẩn, nếu vui ta còn có thể cho vài ba cái kỹ thuật tiên tiến về nghiên cứu a...

Mới nghĩ thôi, đã khiến Thắng phấn khích trong lòng rồi...

“Nơi này... thật đẹp đẽ...” Cốt Toại đứng bên cạnh, không nhịn được mà khen một câu.

Một kẻ quanh năm suốt tháng ẩn tại cốt giới, chưa bao giờ nhìn thấy những khung cảnh đồ sộ, ngay ngắn gọn gàng như này, thứ hắn thấy chỉ là những bộ xương khô chất đống, bừa bãi tứ tung, cho nên khi thấy được phong thái nơi đây, Cốt Toại liền kinh ngạc, không dấu nổi cảm xúc trong tâm mà buông lời khen ngợi.

“Đi, chúng ta tiến tới Đại Thụ Giới chào hỏi một câu!” Thắng lúc này đã hoàn toàn khỏi cơn đau đít, búi trĩ đã được lành lặn, không còn khốn khổ như trước nên đã có thể vui vẻ an toạ trên lưng Tiểu Thử.

Một đường mang theo Thắng, Tiểu Thử xuyên qua các cung đường uốn lượn, chập chùng tiến về phía đại thụ giới.

Trên đường đi, có rất nhiều người đổ dồn ánh nhìn vào ba người bọn hắn, hẳn là vì thấy sự kì lạ của Cốt Toại đi.

Đám người nơi này hẳn là thế hệ sau, hoặc lớp trẻ, nên cũng không có ai nhận ra đạo tổ mà kính chào.

Như vậy cũng tốt, an nhiên đi đường, tâm trạng vẫn là thoải mái hơn khi phải chứng kiến toàn bộ thành phố vì mình mà quỳ sạp cung kính, dễ mất đi sự thoải mái riêng tư.



“Cha!”

“Ông!”

“Cụ!”

“Là kị chúng ta à?”

Vừa đi tới một mảnh đất nhỏ, cách đại thụ giới vài trăm mét, bỗng từ trong hang chui ra một đám lớn nhỏ người, tất cả bọn chúng đều có răng hô, ria mép, vừa nhìn là biết đều là thú hoá hình người.

Bọn chúng nhanh chóng lao tới đây, vây quanh Tiểu Thử hô hào.

“Các ngươi là?” Tiểu Thử nhìn một đám người, ngơ ngác nhìn nhìn, vô thức hỏi lại.

“Cha, ta là Tiểu Mạnh a, đây là con của ta... cháu ta... chắt ta... tất cả đều là con cháu của người nha!” Một tên thanh niên chạc tuổi đôi mươi, răng hô mũi lõ, lún phún vài sợi râu dài trên mép nhanh nhảu trả lời.

“Là là con trai a! Lại đây a, cho ta ôm một cái...” Tiểu Thử xúc động, vội hất văng Thắng ra, quay người hoá hình lao tới ôm lũ trẻ này.

Nhìn cả nhà Tiểu Thử xum vầy, Thắng thực không muốn làm nhân vật phản diện, đành để nó ở lại, tâm sự với cả nhà, sợ là sau khi rời đi tiến về tương lai, Tiểu Thử sẽ không thể gặp gia đình lần nào nữa...

Để lại Tiểu Thử, Thắng cùng Cốt Toại đi tới trung tâm, nơi Đại Thụ Giới đang tại.

“Anh bạn, lâu lắm rồi không gặp!” Thắng mỉm cười hướng cây cự sam khổng lồ trước mặt chào hỏi.

Thân cây đang bất động bỗng bất ngờ xoay người, di chuyển thân phát ra những tiếng răng rắc, phía trên thân cũng bắt đầu hiển lộ ra một khuôn mặt người già dặn, nơi miệng nhấp nhô, bập bẹ thành tiếng.



“Đại nhân đã về. Tiểu Thụ chào ngài...”

Mới ngày nào còn là một gốc cây trăm mét tầm thường, hiện tại đã trở thành một đại thụ chính hiệu, khiến Thắng nhìn mà chỉ biết than thở, cuộc đời nhân sinh, thực nhanh chóng thay đổi...

Ở lại tâm sự cùng Đại Thụ Giới, thì vài phút sau Dạ Vũ cũng đã mang theo xe tới đón ba người Thắng rời đi, để lại những đứa con của Tiểu Thử cùng một cây đại thụ còn đang lưu luyến không rời tại phía sau.

Ngồi trong xe Thắng cùng Dạ Vũ nói đôi ba lời, hỏi han tình hình về Hoàng cùng Bạo Vương của mấy ngày trước, rồi sau đó nhàm chán mà nhắm mắt dưỡng thần, chỉ còn Dạ Vũ cùng Cốt Toại tâm sự.

Điều làm Thắng kinh ngạc đó là câu chuyện mà Dạ Vũ cùng Cốt Toại nói lại là cố sự về Di vực hàng triệu năm trước, diễn biến của dòng chảy lịch sử.

Theo như tại bí điển của Trùng tộc tại hàng triệu năm về trước, tuy đã bị t·hiêu r·ụi đi phần nhiều nhưng những thông tin chính vào thời đó vẫn còn là lưu giữ.

Khi đó, Di vực có ba chủng tộc mạnh nhất bấy giờ là Ma, Cốt và Trùng.

Sau không biết vì nguyên nhân gì, Trùng tộc cùng Ma tộc tiến đánh Cốt tộc, khi đó Cốt tộc b·ị đ·ánh cho tan tác, không biết từ đâu chui ra một tộc mới là Quỷ tộc, cùng Cốt tộc sánh vai, vậy là một giới trở thành bốn tộc ngang hàng.

Sau này Trùng tộc rút lui, trở về phái trung lập, Cốt tộc thì đổi tên thành Hồn tộc cũng theo chân Trùng tộc quy ẩn, chỉ còn Quỷ Ma hai tộc là đối chiến với nhau qua hàng ngàn, hàng triệu năm.

Nghe vậy, Thắng liền liên tưởng tới Quỷ Ma đôi phu phụ kia, không lẽ những việc này là bọn chúng làm ra? Nếu thực vậy cũng thực không tồi.

Chỉ là đến hàng triệu năm sau, khi tân thần vương Dạ Minh xuất hiện, Quỷ tộc lại cùng Ma tộc liên minh, đánh tan hai đại tộc Hồn cùng Trùng, dẫn tới Hồn tộc khi đó hoàn toàn đi hướng diệt vong, chỉ còn Trùng tộc may mắn thoát nạn.

Chính điều này cũng làm Thắng khó hiểu, chỉ lệnh hắn đã bàn giao đàng hoàng, cùng cốt tộc song phương tồn tại, bảo vệ lẫn nhau, vậy mà quỷ tộc lại liên kết với địch nhân, tiêu diệt cốt tộc, thực khiến Thắng không hiểu làm sao.

Để tránh dòng chảy này diễn ra, hắn cần phải hướng bọn này bàn giao mới được.



Vì không thể trực tiếp dùng tâm linh tương thông với Quỷ Ma hai người, bởi hắn không có điểm liên kết, cũng như cùng không gian, nên chỉ có thể thông Huyết lệnh chi tế, tấm da thú truyền chỉ lệnh cho Cốt vương.

“Cốt vương!” Thắng đánh thần hồn vào tấm da thú, hướng cốt vương kêu gọi.

“Thần vương, ngài gọi ta là có chuyện gì?” Cốt vương có chút bất ngờ khi thấy thần vương chủ động tìm mình.

“Ngươi truyền xuống cho tộc nhân, đến hàng triệu năm sau, sẽ có một tân thần vương tên Dạ Minh xuất hiện. Cần phải cố gắng bảo vệ hắn, đừng để Ma tộc tóm được. Truyền lại thông tin này cho cả Quỷ tộc biết đi! Nhớ, bảo chúng đừng làm loạn!”

Thắng truyền ra một loạt chỉ lệnh, rồi lập tức cất tấm da thú đi, quay trở lại thực tại.

Tại cốt giới lúc này.

Trong một cung điện nguy nga nhưng lại mang chút hắc ám, xung quanh đều là xương cốt chất đầy, trên trần nhà thì lục sắc quang mang bồng bềnh, nhè nhẹ phát quang, thoát ẩn thoát hiện, tại trung tâm, có một thân ảnh toàn thân xương cốt đang sừng sững ngồi đấy.

Nếu Thắng ở đây sẽ ngay lập tức nhận ra, đối phương chính là cốt vương.

“Người đâu!” Cốt vương lớn giọng hô to.

“Thưa vương, có mạt tướng!” Một tên cốt hoàng thân xương trắng hếu, lạch cạch đi vào, hướng cốt vương quỳ xuống.

“Mau đi thông báo cho nhóm người Quỷ tộc biết, thần vương vừa ban lệnh sau triệu năm sẽ có một tân thần vương, cần phải bảo vệ thật cẩn thận. Và lên nhớ, không được làm loạn!”

Ngồi trên cao, cốt vương uy phong lẫm lẫm, thả xuống một câu, rồi đuổi người rời đi.

Tên cốt hoàng này không chút chậm trễ, lập tức hướng về phía quỷ tộc đi tới mà truyền đạt lại ý chỉ.

Vì cấp bậc của quỷ tộc là quá thấp, hàng ngàn tên cũng chỉ ở cấp quân cùng lác đác vài tên cấp vương, đứng đầu lại chỉ là cấp hoàng nên tên cốt hoàng nảy sinh ý khinh thị.

Vừa tới đại bản doanh của quỷ tộc, liền hách dịch hô lớn.

“Các ngươi vào gọi chủ tử ra đây, chuẩn bị tiếp ý chỉ của Cốt vương bệ hạ!”