Chương 205: Đỗ Hoàng thiên nhân
“Hừ, hắc dạ xoa, ngươi là muốn c·hết?” Người đàn ông gầm lên, ra chiêu hướng người phụ nữ đánh tới.
“Hừ, Đỗ Phong. Ta sẽ không để hai người bọn họ rơi vào tay ngươi đâu!” Người phụ nữ kiên quyết, nghiến răng nghiến lợi chống đỡ.
“Hahaha, nhưng ngươi là không thể ngăn cản ta nha! Ngươi lên nhớ, ta là mạnh hơn ngươi rất nhiều!” Người đàn ông cười lên ha hả, sau đó liên tục oanh kích.
Hai người đánh tới đánh lui, sức mạnh khủng bố làm con tàu thời gian của Thắng bị chấn nát, phá thành mảnh nhỏ.
Cuộc chiến kéo dài không quá lâu, chỉ sau vài lần ra đòn, người đàn ông đã thành công đè người phụ nữ xuống đất, một tay nắm cổ, ghì chặt, khiến người phụ nữ mặt đỏ gay như gấc.
“Ta nói rồi, ngươi không phải là đối thủ của ta! Trước đây ta thua ngươi, chỉ là do bản thân bị mất sức mạnh, hiện tại phục hồi... ngươi nghĩ có thể thắng ta?” Người đàn ông b·óp c·ổ người phụ nữ, nhấc bổng lên cao, dùng ánh mắt tràn đầy khinh thị mà nhìn.
Người phụ nữ dù đã bị tóm trong lòng bàn tay, vẫn là kiên trì, nghiến răng nghiến lợi mắng.
“Tên khốn kh·iếp nhà ngươi! Đỗ Phong, mọi bí mật của ngươi, ta đều nắm rõ trong lòng bàn tay! Vậy nên, muốn g·iết... thì g·iết đi!”
“Haha vậy sao? Nếu giờ ta đem ngươi chơi chán, sau đó vất cho đám đàn em thay phiên nhau chơi, liệu ngươi còn mạnh miệng!” Người đàn ông nở nụ cười lạnh.
Nghe vậy, người phụ nữ tức giận, nhưng không thể làm gì, bởi hiện tại nàng đã bị đối phương trấn áp, không thể cựa quậy.
“À, ha... suốt mấy năm đối đầu, ta còn chưa biết mặt ngươi! Để xem mặt mũi ngươi xinh đẹp cỡ nào! Nếu thật sự có sắc đẹp, ta không ngại chơi nhiều một chút, rồi mới cho lũ đàn em!”
Nói rồi người đàn ông liền cởi mặt nạ của người phụ nữ ra, để lộ một khuôn mặt xinh đẹp, nước da trắng bóc, cùng đôi má núm đồng tiền.
“Minh... Minh Nguyệt? Tại... tại sao lại là em? Không lẽ người phụ nữ năm đó là em?” Người đàn ông kinh ngạc, sợ hãi thả người phụ nữ xuống, không dám tin nhìn về phía khuôn mặt quen thuộc này.
Người phụ nữ tên Minh Nguyệt vừa được thả xuống đất, liền lập tức ho lụ khụ, phải đến khi bình ổn, nàng mới nhặt chiếc mặt nạ lên đeo vào, che đi khuôn mặt xinh đẹp của mình.
“Chúng ta đều có chung một mục đích, nhưng tôi không tin điều anh làm là đúng đắn! Chỉ có quay lại thời gian, tôi mới có thể cứu chị ấy!”
“Em đừng tự lừa mình dối người, dù em có làm gì cũng không thể thay đổi được dòng chảy lịch sử, chỉ có thể để hắn tại đây, cô ấy mới có thể sống!” Người đàn ông đứng tại phía sau, nhất quyết khuyên bảo người phụ nữ.
“Tôi không làm được, thì tôi của tương lai sẽ làm được!”
Nói rồi người phụ nữ không tiếp tục đối chất mà quay người rời đi, đề lại người đàn ông bất lực đứng tại chỗ.
Chờ người phụ nữ kia đi khuất bóng, người đàn ông này mới hướng thiên không kêu gọi.
“Thiên đạo!”
“Có ta, thưa ngài!!!” Hư Không hoá hình thành một thiếu niên, trôi lơ lửng trên bầu trời.
“Thiên đạo, chờ mấy ngày nữa ngươi liên hệ với tên kia! Nói cho hắn biết, muốn lấy lại sức mạnh thì phải đốn ngộ pháp tắc tối thượng thời gian, mà muốn đốn ngộ được thì phải tự thân chạm vào những thứ đồ đã từng đi vào dòng chảy.”
Sau đó người đàn ông chỉ tay về phía đống sắt vụn tại cách đó không xa, rồi lại hướng thiên đạo nói tiếp.
“Những thứ đồ này đều từng tiếp xúc qua với dòng chảy thời gian, chúng còn bám vào vài tia thời gian pháp tắc, nói cho hắn, muốn phục hồi thì tới đây lấy chúng đi!”
“Vâng, ta sẽ chuyển lời!” Thiên đạo gật đầu, sau đó hoá hình biến mất.
Chỉ còn lại người đàn ông ngơ ngác, miệng lẩm bẩm.
“Minh Ngọc, ta xin lỗi... khi đó, ta không biết em ấy là Minh Nguyệt...”
...
Chùa Ba Vàng là một ngôi chùa khá có tiếng, tuy không lớn và tiếng tăm lẫy lừng như Yên Tử nhưng xét về một phía cạnh nào đó thì nơi đây vẫn thuộc hàng khủng tại miền bắc, quanh năm ba vàng vẫn luôn tấp nập, nhiều người về đây hành hương, cũng gọi là đông nghìn nghịt.
Lúc này trong chùa không còn tiếng gõ mõ, tụng kinh như xưa, thay vào đó là sự trầm tĩnh đến đáng sợ, xung quanh nơi đây đâu đâu cũng có vài ba người ăn mặc hắc sắc, thân trang bị vũ trang vòng qua vòng lại như đi tuần.
Ngồi trong một gian phòng của chùa, Thắng mê mang ngẩn người.
Bởi vừa rồi đi trên đường, hắn chứng kiến khung cảnh xung quanh rất tan hoang, mọi thứ như rơi vào tận thế vậy, cả thành phố đều rơi vào im lặng c·hết chóc, thi thoảng hắn còn nhìn thấy vài đầu zombie, đúng vậy zombie xác sống, một lũ chỉ xuất hiện trên phim ảnh, vậy mà chúng lại có mặt tại đây khiến Thắng có chút nghi ngờ thế giới này.
Đang trầm tư, mê mang thì bỗng tiếng gõ cửa cộc cộc từng tiếng vang lên.
Ngẩng đầu nhìn, thì thấy cánh cửa đã mở, bước vào chính là người phụ nữ đã giúp bọn họ thoát khỏi người đàn ông lạ mặt khi trước.
“Thế giới này là sao? Cô là ai? Sao lại biết bọn tôi?” Thắng từ trong mê mang tỉnh hồn lại, lập tức hướng người phụ nữ liên tục đặt câu hỏi.
Hiện tại quay về chủ yếu là để gặp gia đình, thấy cảnh nhân loại đã trở thành những cái xác không hồn khiến Thắng không dám tin.
Người phụ nữ bí ẩn kia vẫn mang chiếc mặt nạ trên mình, không hề có ý định để lộ thân phận cho Thắng biết.
Cô nàng hướng đối diện Thắng ngồi xuống, khiến Dạ Vũ đứng bên cạnh nhìn chằm chằm, chỉ cần cô ả để lộ chút nguy hiểm, Dạ Vũ sẽ ngay lập tức cứu thần vương.
Người phụ nữ thần bí không thèm nhìn đến thái độ của Dạ Vũ, nàng ta hướng Thắng nói.
“Tính danh của tôi, tôi xin phép không nói, bởi sau này thời gian sẽ thay anh trả lời. Còn thế giới này là sao, thì tôi sẽ kể cho anh nghe chút cố sự, cách đây chục năm...”
Năm 2012, dựa theo lời tiên tri của Maya, toàn bộ nhân loại sẽ rơi vào diệt vong.
Lúc đó, toàn bộ nhân loại đều sợ hãi núp trong nhà, chờ tận thế hàng lâm.
Nhưng thay vì tận thế xuất hiện, người ta lại phát hiện có một con tàu kỳ lạ tại Việt Nam, ngay trong công viên của thành phố Uông Bí, tỉnh Quảng Ninh.
Người ta nói thất phu vô tội, hoài bích có tội quả không sai.
Khi đó internet cũng đã khá mạnh, nên khi con tàu này vừa xuất hiện, lập tức bị cả toàn thế giới biết được, chấn động toàn bộ nhân loại lúc bấy giờ, các cường quốc lớn cũng vì thế lập tức muốn hướng Việt Nam ban phát dân chủ.
Nhưng được cái chính quyền là quyết đoán, lập tức vất khối khoai nóng này cho thằng tàu, khiến cho các cường quốc thay đổi đầu mâu chĩa về phía trung quốc với lý do.
Việt Nam dân chủ cộng hoà, dân ấm lo hạnh phúc, không cần phải can thiệp, dân trung quốc quanh năm bị đàn áp, cần phải được giải phóng khỏi giới cầm quyền.
Trung Quốc biết mình bị các nước chĩa đầu mâu, nhưng lại bị lòng tham vô đáy che mắt, mặc kệ sự gào thét của các nước đế quốc khác, chúng mang tàu thời gian ra mổ xẻ, và từ bên trong, chúng tìm được một loại virut cực mạnh.
Khi còn đang nghiên cứu thì c·hiến t·ranh thế giới sảy ra, toàn bộ các nước đế quốc đều nhảy vào đây cắn xé, cuối cùng trong lúc bất cẩn, bọn họ phá hủy toà căn cứ nghiên cứu loại virut kia, khiến chúng theo xung kích mà phát tán ra ngoài.
Những người lính sau khi bị nhiễm loại virus này liền không hề hay biết mà mang theo chiến lợi phẩm về nước, đến năm 2013 bệnh dịch mới bùng phát, khiến toàn bộ bọn họ trở thành xác sống đi ăn thịt người, nhiều loại động vật cũng theo đó biến dị, phản tổ trở thành những hung thú mạnh mẽ, cứ vậy toàn bộ thế giới đều tiến vào tận thế thời kì.
Chỉ có Việt Nam khi đó không tham gia, nên an toàn.
Nhưng vì giáp ranh với Trung Quốc, nên chẳng bao lâu, bọn xác sống này cũng lùa vào biên giới, dần dần toàn bộ vùng phía Bắc bị bao trùm bởi d·ịch b·ệnh, q·uân đ·ội thất thủ, phải tiến về miền nam.
Bọn họ mang theo lượng lớn người dân có thể chạy, còn nhóm người vì không kịp thời được cứu chỉ có thể ở lại cầu sinh trong tận thế cùng cực này.
Cũng may, các nhà khoa học phát hiện loại virut này cũng không phải là độc hại, chỉ cần kết hợp với luyện khí, thiền định yoga hoặc nội gia quyền đều có thể từ đó thu được lực lượng.
Trong mười năm này, cũng bắt đầu xuất hiện nhiều loại kì bảo v·ũ k·hí từ các nền văn minh xa xưa, từ đấy những người chiếm được cơ duyên đều trở thành các thủ lĩnh, thống trị một lãnh thổ riêng.
“Người mà các ngươi vừa gặp có một toà thành trì có thể bay trên trời, hắn được mệnh danh là Đỗ Hoàng thiên nhân!” Người phụ nữ bí ẩn hướng Thắng tiết lộ chút thông tin.
“Đỗ Hoàng thiên nhân? Hừ chỉ cần ta phục hồi, dù là ngọc hoàng đại đế cũng phải kinh sợ!” Thắng không phục hừ lạnh.
Nếu không phải tiểu thế giới không thể câu thông, còn lâu bọn người này mới có thể động vào được hắn.
Sắc trời phía ngoài đã không còn muộn, người phụ nữ bí ẩn kia liền đứng dậy cáo từ, hướng ra cửa rời đi, trước khi đi nàng còn để lại cho Thắng một câu.
“Ta là chủ nhân nơi này, có việc gì cứ tới tìm ta! Còn nữa... ngươi có thể gọi ta Minh, là được, giờ thì ta đi trước, cho các ngươi không gian riêng!”
*p/s: anh em đoán xem, người đàn ông này là ai :)))