Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sáng Thế Chi Chủ

Chương 22: Ngày mới




Chương 22: Ngày mới

Từ xưa tới nay, muốn cảm ngộ được pháp tắc nói thẳng là không dễ dàng, chỉ những người có trí tuệ sáng suốt cùng với đó là kì ngộ bám thân mới có thể mở cánh cửa này.

Đa phần họ là các bậc thánh nhân, có lối tư duy siêu phàm, thoát khỏi trần tục, họ thấu hiểu mọi thứ, phá bỏ được cái tôi trong thân, hay nói đúng hơn là buông bỏ được bản ngã trong người.

Chính những cái bản ngã trong mỗi chúng ta là cánh cửa trực tiếp khoá lại trí tuệ, khoá lại khả năng nhận diện pháp tắc xung quanh, khiến ta trở nên tầm thường và phàm tục.

Trong kinh thánh có nhắc, chúa Jesus có thể đi trên nước, rẽ sóng ra làm hai, qua đây ta có thể thấy hẳn người đã nắm được một loại pháp tắc, biết vận dụng mà hiển lộ ra thần thông.

Hay như đức Phật Buddha, ngài có thể nhìn thấu hồng trần, biết được chuyện thế gian, hiểu rõ về tam thế, biết các pháp vận hành, nhìn thấy được luân hồi mà niết bàn thoát ra. Trước khi đi ngài đã để lại cho chúng sanh cách tự khai mở, để có thể cũng giống như mình mà thoát khỏi luân hồi.

Đạo Viên đại sư là một bậc thiền sư không hề tầm thường, trong số các sư huynh đệ đồng môn tư chất của ông là tốt nhất.

Năm mười hai tuổi ông đã thấu hiểu thế nào là dục giới, thoát khỏi tam nghiệp xác thân. Lên mười ba, ông tiến vào sắc giới, đạt tới sơ thiền. Đến mười tám thành công khai mở nhị thiền.

Trong khi các huynh đệ đồng môn còn đang loay hoay tại tam thiền thì ông đã thành công tiến nhập tứ thiền sắc giới ở tuổi bốn mươi. Một cấp bậc mà rất ít người đạt tới, đa phần sẽ bị dừng lại ở tam thiền cho đến hết đời hoặc đến khi nhập tử mới khai thông.

Đáng tiếc thay, đến cuối đời ông không thể đột phá thiền vô sắc giới, chỉ dừng lại ở tứ thiền đỉnh cao.

Tuy nhiên trong quá trình đó, ông lại thành công thấu hiểu rất nhiều pháp tắc, nhưng thay vì đốn ngộ lấy nó sở dụng như sư phụ thì ông lại lựa chọn từ bỏ.

Bởi ông nghĩ, khi bản thân ta có siêu năng, sẽ tạo ra một bản ngã khác, như vậy đường đến niết bàn còn xa hơn, nên ông lựa chọn chỉ hiểu chứ không vận dụng.



Và người cho ông tư tưởng đó là sư phụ ông, Hiện Quang thiền sư, vì để có thể giam giữ Dạ Minh lâu hơn trong cơ thể, Hiện Quang thiền sư đã buộc chính mình phải đốn ngộ và vận dụng thời gian pháp tắc. Khi cảm nhận sinh mệnh sắp tán, ngài cho gọi Đạo Viên về tự, cùng học trò thiết trận liên kết long mạch, chỉ cần Dạ Minh có nguy cơ thoát khốn thì sẽ lập tức khởi trận đưa hắn về vô tận thời không, còn về tới đâu thì hai người không biết.

Mà cảnh giới phật môn nó liên quan đến tâm thức, trí tuệ nên khi họ c·hết đi, chuyển sinh một đời khác, cuộc đời đó mà nhớ lại tiền kiếp thì cảnh giới đó vẫn giữ nguyên, về lại tự thân.

Và Thắng ăn may chó ngáp phải ruồi, được Đạo Viên đại sư sử dụng còn lại chút ý thức liên kết với linh hồn hắn, cho linh hồn y được trải nghiệm quẵng đời của mình. Thành công cho hắn khai mở trí tuệ minh mẫn, sáng suốt.

(trí tuệ trong đạo Phật khác với thông minh bình thường, xin đừng nhầm lẫn)

Đó là vì sao mà hắn có thể dễ dàng đốn ngộ pháp tắc, nhưng nếu lúc ngắm mặt trời mà tâm hắn chưa buông bỏ thì cũng khó có được cơ duyên như vậy.

Điều kì lạ là trong quá trình đốn ngộ đó, hắn thấy quãng đời sinh trưởng của một cái cây và nó chính là cây cự sam khổng lồ này.

Thay vì mang tên cự sam thì nó lại tự nhận mình là Đại Thụ giới, trong quá trình Thắng thả mình vào khung cảnh, vô tình mở được cánh cửa pháp tắc sinh lực rung động tới Thụ giới, khiến nó cảm nhận được sự cộng hưởng từ.

Nó quyết định sử dụng sinh mệnh pháp tắc để giao tiếp với Thắng, ai ngờ tạo cho Thắng một cơ duyên, từ sinh lực pháp tắc nâng cấp thành sinh mệnh pháp tắc.

Mà trong chuỗi các pháp tắc, sinh lực chỉ là một nhánh của sinh mệnh, vì sinh mệnh nó bao hàm tất cả sự sinh sôi, hồi phục. Bởi vậy mới nói, số Thắng tốt như chó đang đi trên đường bỗng dẵm phải cứt.

Mặt trời đã khuất bóng, phủ phục xuống là bầu trời đêm đầy sao, bỏ quên đi cái “ánh hào quang rực rỡ” của mặt trời, thay vào đó là những vì sao tinh tú mới ló dạng trên tinh không.

Sau khi bất giác được một bãi cứt rơi xuống đầu, làm Thắng ta vui sướng không ngủ được. Cứ nằm đấy mà vật qua, vật lại, thi thoảng lại tự nhiên cười khanh khách trong đêm.

Tiếng cười vang lên không theo quy luật, cứ thi thoảng là lại “khằng khặc, khanh khách” một cái, làm nó văng vọng ra xa.



Ban đêm chỉ có tiếng rít nhỏ của những con trùng, cùng sự nhịp nhàng không phát ra tiếng của hung thú săn đêm.

Nhưng khi tiếng cười của Thắng phát ra, đều làm chúng giật mình mà co dò chạy, cái điệu cười này quá giống tiếng rống của một con dực long, chỉ cần nghe tiếng thôi là chúng đã sợ mất mật.

Cái gì đến thì nó cũng sẽ phải đến mà thôi, cơn buồn ngủ bên trong Thắng cũng vậy, không biết từ bao giờ, bản thân hắn đã lịm đi, chỉ còn lại tiếng hít thở đều đặn, nhẹ nhàng.

...

“Rống!!!”

Một tiếng thét to lớn vang khắp núi rừng nguyên sinh, đang trong cơn giấc nồng Thắng bỗng giật mình tỉnh dậy, cơ thể hắn lảo đảo mà ngã ra khỏi chạc cây.

“Cái con mẹ nó!”

Tim Thắng như dừng lại một nhịp, chân tay quơ loạn tứ tung, thân thể theo đó mà rơi tự do.

“A...A...!!!”

Thắng hoảng hốt hét to, hoang mang sợ hãi. Những lúc nguy hiểm chắc chắn hắn sẽ giữ được cái đầu lạnh, nhưng mà lúc này là sắp c·hết mẹ nó rồi, còn tâm tư đâu mà giữ được cái đầu lạnh, giữ rồi xuống âm phủ dùng làm chó gì nữa.



Chân vội vàng đạp loạn, trong vô thức mà sử dụng geppou thành công dừng lại trên không trung.

Lúc này Thắng mới bình tĩnh lại tâm tình, quả nhiên không thể đặt hết niềm tin vào đầu óc, đôi khi nên tin tưởng vào khả năng của bản thân vẫn hơn.

Tiếp tục vận dụng geppou, linh lực tiêu hao một phần ba, khi đã lại gần thân cây Thắng vội đưa tay bíu lấy, cảm giác cứu về một mạng làm Thắng sợ hãi không thôi.

Mồ hôi lạnh vẫn vô thức mà chảy dòng dòng, đôi chân không tự chủ mà rung lên.

“Thật con mẹ nó phải nhanh chóng gia cố lại nơi ngủ, cứ để tình hình như này không sớm thì muộn cũng c·hết vì nhồi máu cơ tim!”

Qua chuyện vừa rồi, Thắng quyết tâm hôm nay phải gia cố bằng được nơi ở của bản thân.

Đợi chờ chân đỡ run, hắn mới theo thân cây mà tụt xuống.

Một ngày mới vừa lên, cánh rừng lại được ánh “hào quang rực rỡ” chiếu rọi, khung cảnh tuyệt đẹp làm sao. Nhưng hiện tại Thắng không còn tâm tư mà hưởng thụ cảnh đẹp như bình thường được nữa, lúc này hắn còn đang đau đầu không biết tìm đâu ra loại cây phù hợp để gia cố nơi ở đây.

“Ai... tiểu bảo bảo đã gặp lỗi buồn.”

Cảm giác nơi bóng đái căng đầy, Thắng vội nhanh chóng tiến vào bụi cỏ gần đó, vạch quần ra chuẩn bị đi tiểu.

Nhìn thấy cu cậu xoăn lại, Thắng liền vỗ đầu một cái.

“Ai... hù tiểu bảo bảo thụt vào rồi!”

Dù đang rất mắc tiểu nhưng chẳng hiểu tại làm sao mà nó không thèm ra, Thắng phải bực bội mà nhét cu cậu vào lại trong quần.

Quay lại chỗ cây cự sam, Thắng cầm thanh độc giác thương trên tay, đeo túi balo lên người.

Bên trong túi chỉ đựng một chai nước suối, một ít gói lương khô kèm một chút độc vật dự phòng, những đồ đạc khác không dùng tới đều bị Thắng để lại trên chạc cây, trong số đó có củ nhân sâm hơn trăm năm mà hắn đã phục dụng khi trước, do không bảo quản được tốt nên khiến chỗ nhân sâm còn lại bị hỏng hết, làm Thắng tiếc hận không thôi.