Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sáng Thế Chi Chủ

Chương 249: Thắng không phải người thích chơi tâm cơ!




Chương 249: Thắng không phải người thích chơi tâm cơ!

Phàm đến chiến địa trước mà chờ địch thì an nhàn, đến chiến địa sau mà vội vàng ứng chiến thì mệt mỏi.

Biết rõ điểm này, Thắng đã ngay lập tức hành động khi trời vừa mới tờ mờ sáng.

Cái bóng đêm mờ ảo, lại vô tận của rạng sáng trở đông, nó âm u lại lạnh lẽo.

Tuy hắc ám là vậy, nhưng lại vô hình trở thành một tấm màn che, che đi tung tích của đám binh sĩ Hắc Dạ.

Dưới sự chỉ đạo của Thắng, đám người bắt đầu cưỡi lên Hắc Phong khởi hành.

Vì đội pháo binh đi đường bộ, tốc độ là chậm hơn quân đoàn Hắc Phong rất nhiều, nên Thắng đã để Minh Vương dẫn hai trăm tên pháo binh này đi trước, tới địa điểm mình đã bàn giao mà cắm chốt chờ lệnh.

Còn lại tám trăm tên, gồm 200 tên Quang Minh quân, 400 tên Binh Vương bộ và cùng 200 tên Minh Vương cưỡi Hắc Phong sẽ theo phía sau hắn cùng Dạ Vũ.

Ngồi trên lưng ong hậu, Thắng dẫn đám người hướng về phía đông nam phóng đi.

Chùa Ba Vàng cách vịnh Hạ Long khoảng hơn 40 cây số, tính theo đường chim bay, nếu chạy với vận tốc 100km/s sẽ không quá một tiếng là tới nơi.

Cũng chỉ 40 phút sau, toàn bộ tám trăm tên binh sĩ của Hắc Dạ thế lực đã tập kết tại một ngọn núi gần quốc lộ 18, đối diện với thành phố Hạ Long.

Lúc này đã là 5 giờ kém mười, bầu trời vẫn có chút u ám, nhưng phía xa, những đám mây hồng rực cũng là đang từ từ treo lên.

Nhận thấy thời gian không còn quá dài, Thắng ngay lập tức phân phó các anh em tạm thời nghỉ ngơi, tuy đi đường đều là do Hắc Phong tới đảm nhiệm, nhưng không thể tránh việc tinh thần các binh sĩ bị căng cứng.

Hiện tại cho mọi người nghỉ ngơi, tuyên truyền một chút yếu tố kích thích, khiến đám người máu chó dồn lên, như vậy, sĩ khí mới căng đầy, tâm lý căng thẳng cũng sẽ được hạ xuống.

Sau khi phát biểu một bài thuyết trình, Minh Vương đám người cũng đã tới nơi, thấy người mình đông đủ, Thắng mới bắt đầu phân phó.

“Khi tiến hành giao người, ta cùng nữ thủ lĩnh của các ngươi sẽ đổi chỗ cho nhau, khi ấy, các ngươi không được làm điều gì dại dột.

Chờ nữ thủ lĩnh trở về đây, một trăm người anh em bên Minh Vương bộ sẽ chịu trách nhiệm hộ tống nàng trở về, cấm không được quay lại!”

Thắng nghiêm nghị nhìn về phía tên tiểu đội trưởng Minh Vương bộ, chờ đối phương gật đầu, hắn mới quay người hướng Minh Vương cùng Binh Vương nói tiếp.

“Minh Vương, sau khi ta tiến vào Hư Không thành được nửa tiếng, hãy cho tất cả anh em tập trung họng pháo vào căn cứ địch nhân, dùng tất cả hoả lực oanh tạc.

Không cầu các ngươi tiêu diệt địch, chỉ cần khiến bọn chúng hoảng loạn là được. Sau khi bắn xong, địch nhân mà xuất kích, thì ngay lập tức vứt pháo bỏ chạy, không được ham chiến!”

“Binh Vương, ngươi cho các anh em chuẩn bị tinh thần, nếu địch cố gắng đuổi tới, hướng các anh em pháo binh công kích, ngươi hãy cùng các anh em Binh Vương bộ đi ra chiến đấu, kéo sự chú ý của địch nhân, cho pháo binh rút về.



Nếu thấy địch nhân không truy đuổi, cũng ngay lập tức trở về!”

“Còn lại trăm người anh em bên Minh Vương bộ, sẽ cùng hai trăm anh em bên Quang Minh quân tiến vào trong trung tâm thành phố, ẩn mình chờ đợi, chờ ta ra ngoài thì cùng nhau rời đi.”

Dừng lại một chút, Thắng liền đưa mắt đảo quanh toàn trường, nhìn mấy tên tiểu đội trưởng cùng hai tên đầu lĩnh một chút rồi mới tiếp tục nói.

“Sau khi nơi đây ổn định, chúng ta lập tức kéo quân lên phía đông bắc, nơi Lang Vương cùng Sát Vương bộ hội họp, tiêu diệt đám người Hư Không thành tại đó!

Các ngươi... đã nắm rõ kế hoạch hay chưa?”

“Đã rõ, tân thủ lĩnh!” Các tiểu đội trưởng cùng hai tên đầu lĩnh lập tức trả lời.

“Tốt, vậy chúng ta sẽ tạm thời nghỉ ngơi, chờ tới thời điểm thích hợp, chúng ta sẽ bắt đầu tiến hành kế hoạch.”

Thắng gật đầu, sau đó hô lớn.

Đám binh sĩ liền ngay lập tức hô phải, rồi sau đó cũng tản ra, mỗi người một nơi nghỉ ngơi.

Thời gian cứ vậy từng phút trôi qua, ông mặt trời tại phía đông cũng đã bị treo cổ đến lưng chừng, ông há mồm thở dốc, phát ra những tia sáng khốn khổ phủ xuống nhân gian.

Nhìn bầu trời đã treo cao, thời gian cũng đã đến điểm, Thắng ngay lập tức hướng Dạ Vũ phân phó, để nàng hoá thành tên sứ giả.

Sau khi xong đâu đấy, Thắng mới cùng Dạ Vũ mang theo trăm tên Minh Vương bộ cầm thương nổ đi về phía Hư Không thành, chuẩn bị tiến hành trao đổi người.

...

Địa điểm mà Hư Không thành toạ lạc không hoàn toàn ở trong Vịnh Hạ Long, mà nằm ngay cạnh bờ biển, nằm chắn vịnh với đất liền.

Từ bờ biển của thành phố Hạ Long mà ra tới Hư Không thành cũng chỉ mất tầm vài phút, bởi khoảng cách từ toà thành này về tới đất liền chỉ có 2 hải lý.

Lúc này tại trên tường thành, đang có một nhóm binh sĩ phờ phạc, tinh thần có chút mệt mỏi đảo mắt nhìn quanh.

“Sao rồi anh Huỳnh? Có thấy tung tích địch nhân hay không?”

Từ phía sau, có một đám binh sĩ khác tinh thần phấn chấn hơn, đang nhanh chóng đi tới.

Bọn họ là bên binh sĩ tuần tra, cảnh giới, nên có phân ca kíp đàng hoàng.

Hiện tại đám binh sĩ cũ đang mệt mỏi này vì phải gác suốt đêm, tinh thần đã hoàn toàn suy sụp, vừa hay có đồng bạn đi tới thay ca, cũng là vui vẻ chào đón.

Chỉ là... một đêm không ngủ, khiến đối phương có chút phàn nàn.



“Thực là, ta nghe được chỉ thị từ phía Thiên Hầu đại nhân, nói địch sẽ hướng chúng ta t·ấn c·ông trong đêm tối.

Vậy mà suốt đêm qua, ta cùng các anh em kéo căng mắt, tròng cũng sắp lồi, tinh thần lực cũng là hao mòn lượng lớn để dà xoát xung quanh, nhưng đến một bóng dáng của địch nhân ta cũng không thấy.

Thực là, không biết các vị đại nhân sợ cái gì...”

“haha... các vị đại nhân suy nghĩ, chúng ta phận làm binh sao hiểu được. Thôi, các anh em về nghỉ ngơi, nơi này để bọn tôi tới trông giữ.”

Tên binh sĩ bên ca mới cũng là cười lên ha hả, sau đó mới buồn cười trả lời.

“Được rồi, vậy bọn tôi đi trước...”

Nói rồi, tên binh sĩ tên Hùynh liền ngáp dài một cái, kéo cái cơ thể mệt mỏi cùng các anh em rời đi.

Suốt một đêm không ngủ, cộng kéo căng tinh thần lực, thần hồn điên cuồng sói mòn để có thể nhìn thấy vật trong đêm, khiến bọn họ thần hồn đã hao hết, tinh thần cũng là cạn kiệt, hiện tại chỉ muốn về phòng, đánh một giấc mà thôi.

Chờ đám người kia đi mất, một tên binh sĩ trẻ tuổi mới hướng một người bên cạnh dò hỏi.

“Anh Dũng, liệu hôm nay địch nhân có t·ấn c·ông hay không?”

“Khả năng không, bởi hiện tại trời đã sáng, thời cơ để tập kích chúng ta đã không còn. Với lại, hôm nay cũng là hạn của bọn chúng, chắc chắn chúng phải đem người tới giao. Cho nên khả năng chiến đấu cũng là không cao...

Dù sao, kẻ bị mang ra trao đổi cũng đâu phải thủ lĩnh của bọn họ, giữa thủ lĩnh và một kẻ tầm thường, chắc chắn tên không phải thủ lĩnh kia sẽ bị bán rồi.”

Người binh sĩ tên Dũng đưa ra phân tích của bản thân, cảm thấy thực như vậy liền có chút tự hào về khả năng suy luận của mình.

“Ây, em còn tưởng sẽ được đánh nhau một trận đây! Làm em háo hức suốt đêm!”

Tên binh sĩ trẻ tuổi có chút chán nản, than vãn.

“Haha, thằng nhóc này thật là...”

Dũng lắc đầu cười lớn.

“Anh Dũng, nhìn kìa. Phía trước có một đoàn người, liệu có phải Hắc Dạ đám người hay không?”

Tên binh sĩ trẻ tuổi còn đang chán chường, liền kinh ngạc khi thấy nơi xa, tại trên bờ biển xuất hiện vài trăm bóng người.



“Là người của Hắc Dạ, mau mau đi hướng Thiên Hầu cùng Thiên Nhân đại nhân báo cáo!”

Dũng đưa mắt nhìn qua, khi thấy đám người đó chính là Hắc Dạ, gã liền ngay lập tức hướng tên binh sĩ trẻ tuổi bên cạnh hô lớn.

Biết việc này không thể chậm trễ, tên binh sĩ trẻ tuổi kia đã ngay lập tức quay người rời đi.

Chẳng mất bao lâu hắn đã quay trở lại cùng hai người nam nhân.

“Thiên Hầu đại nhân cùng Thiên Nhân đại nhân!”

Toàn bộ binh sĩ của tại cổng thành khi nhìn thấy người tới là hai vị trong ngũ tướng, liền ngay lập tức cung kính cúi đầu.

Thiên Nhân cùng Thiên Hầu không để ý tới đám binh sĩ này, chỉ hơi híp mắt nhìn về phương xa, nơi có trăm tên nhân loại đang đứng.

“Tên đó là Thắng sao? Trông thực giống thủ lĩnh!” Thiên Hầu cùng Thiên Nhân kinh ngạc.

Dù đã biết đối phương có phần giống thủ lĩnh, nhưng hiện tại thực sự nhìn, bọn họ khó tránh khỏi kinh ngạc đến ngây người.

Bởi tên kia thực sự quá giống thủ lĩnh, từ tư thế cho tới dáng người, đều là thủ lĩnh khuôn mẫu, như từ một khuôn đúc ra vậy.

“Thiên Hầu. Thủ lĩnh là một kẻ mưu hèn kế bẩn, liệu cái tên này có giống vậy hay không?” Thiên Nhân một bên nuốt ngụm nước miếng, nhiền về phía Thiên Hầu.

“Ta... ta biết sao được. Cứ đề phòng là trên hết!” Thiên Hầu cũng là hoang mang.

Nếu đối phương chỉ giống thôi, hắn thực không sợ, nếu là cùng một khuôn, thì hắn thực sợ a.

“Giờ tình hình thế nào?” Thiên Nhân lại tiếp tục hỏi.

“Theo như ta thấy, đối phương hoàn toàn không có cao thủ giới toạ. Vậy nữ thủ lĩnh sẽ do ta tới đưa ra trao đổi, sau đó bắt tên Thắng kia vào đây!”

Thiên Hầu cắn răng, quyết định bản thân sẽ là người tiến hành áp giải.

Việc này hắn phải kiên quyết lắm, mới là dám làm, bởi hắn rất sợ, sợ đối phương cùng thủ lĩnh giống hệt nhau, thích chơi tâm cơ.

Bởi thủ lĩnh của hắn là một kẻ mưu hèn kế bẩn, sẵn sàng dùng đủ mọi kế sách để hại người khác.

Hắn còn nhớ rất rõ một câu mà đối phương từng nói.

“Sĩ diện không làm ta dương danh, nhưng thắng trận sẽ biến ta thành anh hùng!”

Một kẻ dám nói ra câu này, chắc chắn không màng đến cái gọi là sĩ diện, sẵn sàng chơi bẩn để đạt được mục đích.

Nhưng hắn là nghĩ nhiều rồi... bởi một kẻ lười nhác như Thắng, sao có thể nghĩ được ra các loại mưu hèn kế bẩn để hại người được...

“Ngươi tại đây trông chừng, ta trở về đón nữ thủ lĩnh của Hắc Dạ tới đây!”

Thiên Hầu hướng Thiên Nhân dặn dò, xong sau đó quay người rời đi.