Chương 25: Tiếp tục do thám
Lại một đêm nữa lại qua, lúc này Thắng đã hoàn thành quá trình luyện công của mình.
Sau một đêm liên tục múa máy, cả cơ thể tiến vào trạng thái mỏi mệt. Nhưng bù lại, các cơ quan trọng cơ thể đã biến đổi hoàn toàn khác.
Chứng dạ dày của Thắng cũng theo đó mà mất đi khi thành dạ dày đã kiên cố hơn, dẻo dai hơn.
Các kinh mạch trong co thể cũng biến chuyển khá tốt, tuy không hiển lộ rõ rệt như nội tạng, nhưng để ý kĩ vẫn thấy sự dẻo dai và tràn đầy sinh cơ trong đó.
Suốt quá trình đó, Thắng đã thành công nắm bắt được yếu tố để có thể vận dụng sinh mệnh pháp tắc cho tự thân. Chỉ cần sử dụng thần hồn tiến vào trái tim, câu thông với đoàn xanh lục đó sau đó dùng linh lực dẫn dắt pháp tắc đến nơi cần trị thương là được.
Thành quả sau một đêm là Thắng đã thành công đột phá đến luyện khí cửu trọng đỉnh phong, khoảng cách khai phá ra một giới riêng không còn xa xôi nữa.
Đến lúc đó, hắn đã có đủ sức mạnh để tự bảo vệ tính mạng mình, an toàn hơn khi ở một nơi đầy dẫy những con thú hung hiểm này.
Tiến tới chỗ rọ mật rắn để kiểm tra tình hình, thấy nó vẫn ổn định Thắng mới yên tâm, tuy còn mấy ngày nữa nó mới nở nhưng vẫn phải thường xuyên xem xét tình trạng ra sao.
Nhảy xuống đất, không quên xem xét bảo bối to bự đang nằm bên dưới. Khi thấy cái xác vẫn còn đấy, chưa mất một tí thịt Thắng mới hài lòng đi làm những việc khác.
Hiện tại hai thứ đó là thứ quan trọng nhất đối với hắn, chỉ cẩn một trong hai gặp vấn đề là hắn chỉ có đái ra máu. Thế nên vùa sang một ngày mới, điều đầu tiên cần làm là kiểm tra tình hình hai thứ đó, rồi mới yên đi làm những việc khác.
Thắng bắt đầu lấy chỗ thịt còn lại từ hôm qua ra, tiến hành chế biến đồ ăn sáng.
Cả đêm hôm qua vì tu luyện, mà hắn một mình ăn hết nửa già chỗ thịt đem về, lúc này chỉ còn mấy khối.
Thắng tính nướng khô một chút để có thể bảo quản đến trưa.
Tiếp tục đốt đống lửa, thêm một số thao tác Thắng dễ dàng hoàn thành công việc.
Chia đôi miếng thịt, Thắng ăn chỉ một khối, để khối còn lại cho bữa trưa.
Miếng thịt đi vào bụng, như có sự kích thích dạ dày liên tục co bóp mà tiêu hoá thức ăn. Sau khi được cải tạo lại, dạ dày của Thắng giờ khoẻ hơn xưa, tốc độ hấp thu thức ăn cũng rất nhanh chóng, khiến bản thân hắn tuy đã ăn hết ba cân thịt nhưng vẫn thòm thèm.
Lấy một tấm lá rừng, gói gọn khối thịt còn lại vào trong, sau đó quẳng vào bao, tiện thể đút thêm một số đồ cần dùng cho việc đi đường. Xong hết mọi thứ, Thắng mới bắt đầu đi vệ sinh răng miệng.
Bản thân là người hiện đại, tư tưởng luôn phải giữ gìn vệ sinh đã ăn vào máu, dù ở nơi đâu cũng không dám bỏ, vì chúng tốt cho bản thân.
Thắng lấy một viên than đã nguội, cho vào một tấm da rắn nhỏ, rồi dùng đá ghè lên, nghiền nát thành bột.
Trộn với tí nước rồi chà xát lên răng, sau khi cảm thấy mồm mình đã ngập tràn trong than đen, Thắng mới lấy chai nước ra mà súc miệng sùng sục.
Người bình thường sinh hoạt khi tỉnh dậy sẽ đánh răng xong mới đi ăn sáng, bởi họ cảm thấy các tuyến nước bọt còn đang ứ đọng bên trong toàn là vi khuẩn, nhưng thật ra chúng là lợi khuẩn, rất tốt cho hệ đường ruột.
Vì một thời gian đau dạ dày, Thắng mới tạo cho mình một thói quen đó là sau khi ngủ dậy hắn sẽ uống nước, ăn sáng xong rồi mới đánh răng. Như vậy nó vừa tốt cho dạ dày mà còn chắc khỏe hàm răng.
Nhìn chai nước gần hết, Thắng mới chẹp miệng mà lẩm bẩm: “Nước vậy mà đã sắp hết rồi, chờ khi nào rảnh phải nghĩ cách dẫn nước về mới được.”
Nhét cái chai rỗng vào trong balo, Thắng quyết định hôm nay sẽ đi dò xét phía bên kia đầm nước, nhân tiện khi đi qua lấy chút nước dự phòng.
Đồ đạc đem đi vẫn như hôm qua, chỉ khác là có thêm cái túi da rắn vừa mới được làm thủ công từ sớm.
Đem theo là để đựng các loại thảo dược, hôm qua là ngày đầu tiên Thắng đi do thám, hắn chỉ cầm theo cái balo nên dẫn tới việc phải bỏ qua nhiều thảo dược. Hôm nay học chút thông minh, trước khi đi chuẩn bị sẵn một cái túi để dự phòng.
Lại quay về đầm nước, Thắng theo thói quen mà nhìn về phía xác cự xà.
Không nhìn thì không biết, nhìn rồi mới làm hắn thất kinh. Cơ thể to lớn của cự xà giờ đã bị phân hủy gần hết, chỉ còn lại một chút tàn vụn cùng một khung xương to lớn.
Dười nền đất là lít nha lít nhít những con trùng đen ngòm, vừa nhìn đã biết chúng không thân thiện gì.
“Mẹ nó, lại là xà trùng, sao ở đây lại tồn tại nhiều độc vật của quỷ giới vậy?”
Thắng nhăn mày mà khó hiểu, di chuyển ra xa khỏi bọn đen xì này.
Xà trùng là một loại trùng độc, nó từ đâu xuất hiện thì không ai biết, chỉ biết khi một con rắn c·hết là sẽ thấy chúng hiện diện, không cần biết cái xác rắn có to lớn hay không.
Chúng tận dụng cái xác làm nơi sinh sôi nảy nở, sau khi ăn xong chúng sẽ cứ thế mà biến mất. Nếu trong quá trình làm tổ trong xác rắn, có loài nào dám lại gần là chúng sẽ điên cuồng t·ấn c·ông.
Lũ này nuôi không hề có tác dụng, bởi chúng dễ phản chủ, dưỡng không cẩn thận nó còn xơi luôn cả người nuôi, vì thế mà ở quỷ giới chả ai thèm độc đến bọn này, thấy chúng xuất hiện thì tránh xa được thì tránh xa, chả hơi đâu mà đi quản chúng.
Thắng di chuyển về hướng khác của đầm nước mà không quên lấy nước dự phòng.
Vì đã có kinh nghiệm đi rừng từ đợt trước, lần này Thắng di chuyển nhanh chóng hơn mà không chút khó khăn, chẳng mấy chốc đã đi được hơn chục cây số.
Trên đường đi Thắng gặp được khá nhiều độc trùng, nhưng thay vì t·ấn c·ông chúng Thắng chọn cách lách người qua, thời gian lúc này là vàng là bạc, không thể để tốn một phút một giây với bọn chúng được.
“Xào xạc, xào xạc.”
Đang đi dưới hàng cây cỏ khổng lồ, bỗng nghe thấy thanh ma sát với cỏ vang lên, làm Thắng đang tiến bước phải đề phòng mà ngừng lại, hạ trọng tâm xuống thấp nhìn hướng âm thanh phát ra.
“Ầm ầm!”
Một loạt tiếng vang to lớn như có con gì đó khổng lồ đang di chuyển vang lên.
Phương xa, khoảng chục mét đang có một đàn khủng long Equijubus đang di chuyển nhanh chóng, nhìn có vẻ như chúng đang hoảng sợ mà chạy trốn khỏi thứ gì đó.
Đưa tầm mắt nhìn qua, Thắng thấy phía sau chúng là một con cự ngạc khổng lồ đang điên cuồng t·ấn c·ông.
“Mẹ nó, là con cự ngạc lần trước.”
Thắng âm thầm mà đánh giá nó, không quên lấy tấm bản đồ ra đánh dấu lãnh thổ.
Kể từ khi xảy ra cuộc chiến với cự xà, con cự ngạc này đã bỏ đầm nước mà di chuyển đến nơi khác, tới chỗ nào thì Thắng chịu, chỉ biết mấy ngày nay nó chưa dám mò về ổ. Có vẻ như vẫn sợ hãi con cự xà còn tại, nên chưa dám mò về, nếu nó biết được mình bị hù doạ bởi một con vật sắp c·hết chắc sẽ điên máu lắm.
Sau khi thoát ra đầm nước, trông nó có vẻ to lớn hơn xưa, Thắng đoán chắc hẳn tên này đã đột phá cấp tông, với tốc độ này có khả năng nó sẽ quay về tìm cự xà báo thù, đến lúc đấy người đối đầu là hắn chứ không ai.
Rùng mình một cái, Thắng liền vội vàng di chuyển ra xa, mau chóng thoát khỏi nơi này hướng về một nơi khác đi tới.